Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 109 - Chương 031: Đồ Chơi Tốt Nhất Của Nam Nhân. (1)

Hắc Oa Chương 031: Đồ chơi tốt nhất của nam nhân. (1)

Quả Tết dương lịch rồi, chớp mắt Giản Phàm đã làm cảnh sát hơn một tháng, ngày hôm đó trời tuy lạnh buốt xương, thời tiết rất tốt, quãng đãng không mây. Tần Cao Phong vô tình hay cố ý, sáng sớm gõ cửa kho vũ khí, đi vào chỉ thấy một mình Trần Thập Toàn, đang ngạc nhiên định hỏi thì nghe thấy tiếng Giản Phàm ngâm nga đi tới. Trần Thập Toàn cười:” Đi lĩnh lương đấy, đang vui lắm.”

Giản Phàm vừa đi vừa đềm tiền, trông còn vui hơn cả trúng sổ xố, tới mức va vảo Tần Cao Phong mới phát hiện rằ, tức thì đút tiền vào túi, mặt mày tươi tỉnh:” A đội trưởng, sao anh tới đây, tôi đang tìm anh đấy, tôi có ý kiến muốn đề xuất, sao cả ngày không thấy anh đâu?”

“ Miễn bàn.” Tần Cao Phong có kinh nghiệm rồi, chặn họng luôn:

“ Ý kiến không được, vậy kiến nghị được không?” Giản Phàm chạy rót nước cho lãnh đạo:

Tên nhóc này thích ứng nhanh thật đấy, mới ngày nào còn sống chết không chịu làm hình cảnh, giờ đã coi đây như nhà mình, Tần Cao Phong biết Giản Phàm sẽ không chịu thôi, gằn giọng dọa:” Nói xem, nếu là chỉ trích tôi, cẩn thận tôi cho ăn đòn.”

“ Đâu phải, anh nghĩ gì thế, tôi muốn xin cho nhà bếp một cái hòm giữ nhiệt được không?”

“ Cần cái đó làm gì?”

“ Vì công tác, tôi nói với bác Giang rồi, anh không phải không biết, cái đám thực địa ấy ra ngoài là không biết lúc nào mới về, căn bản không đợi cơm nấu chín, không để ý thức ăn đã nguội lạnh, cứ cho vào mồm ăn, ăn xong là ngủ. Ăn thế không tốt, mười người thì tám có bệnh dạ dày, nếu có cái hòm giữ nhiệt thì tốt quá, khi nào về ăn lúc đó. Mọi người ăn ngon, tâm tình mới tốt, tâm tình tốt thì nghỉ ngơi tốt, lúc đó làm việc càng tốt, tránh sai sót trong công việc. Đây là kiến nghị hợp lý đúng không?” Giản Phàm gập từng ngón tấy liệt kê lý do:

“ Được, đây là kiến nghị tốt nhất của cậu, tôi sẽ bảo văn phòng chuẩn bị. Mà Giản Phàm, chuyện này liên quản gì tới cậu, sao cậu để tâm thế?” Tần Cao Phong tò mò:

“ Sao lại không? Cái đám ngốc đó nửa đêm về, không dám gọi bác Giang, thường xuyên tìm tôi kiếm cái ăn, ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.” Giản Phàm bực bội:

Tần Cao Phong và Trần Thập Toàn nghe lý do này đều cười, cười rồi hứng trí hỏi:” Đừng nói người khác, nói cậu đi, Giản Phàm, thấy công tác ra sao, có quen không?”

“ Quen, rất tốt. “ Giản Phàm gật đầu, không ngờ đi làm cảnh sát thích thế, y thích nhất cuộc sống nhịp điệu đều đặn thế này, hơn nữa làm cảnh sát được bao ăn được bao ở, chẳng cần tiêu pha gì cả:

Tần Cao Phong hết sức tán thường, thông thường người mới vào đội, tính tình xốc nổi, nếu nhốt trong kho vũ khí, chỉ một tuần là không chịu nổi, cùng lắm nửa tháng xin đổi công tác. Lần này đưa Giản Phàm vào đây cũng là do hắn cố tình, vì thấy tính cách của y quá sái thoát, quả nhiên một tháng rưỡi quả y bới móc vô số vấn đề, kiến nghị cả đống chuyện bất mãn, nhưng không hề tỏ ra bất mãn với công việc, khiến Tần Cao Phong mất kiên nhẫn tìm tới tận nơi.

“ Lão Trần, lấy ra đi.”

Trần Thập Toàn mở phòng bảo quản, chỉ có một bàn một tủ, trên đầu là bóng đèn lớn, bốn phía là mấy cái tủ bảo hiểm, đây chính là môi trường làm việc của Giản Phàm. Tần Cao Phong lấy hai khẩu K54 đặt rầm lên bàn:” Nào Giản Phàm, ngày nào cậu cũng chỉ trích tôi, giờ xem cậu làm việc có lười biếng không, so thử chứ?”

“ Được, so thì so.”

Hai người mỗi người một súng, tấy nhoay nhoáy tháo thành linh kiệt xếp thành hàng trên bàng, một cao một thấp nhìn nhau, Tần Cao Phong cực kỳ nghiêm túc, như sắp ra trận, còn Giàn Phàm thì mỉm cười, như chuẩn bị tham giả trò chơi thú vị.

“ Chuẩn bị.” Trần Thập Toàn thấy cả hai đã vào trạng thái, chém mạnh tấy xuống:” Bắt đầu.”

Cả hai vẫn nhìn nhau chằm chằm không ai chịu yếu thế, một tấy như bươm bướm vờn hoa, một như nhện giăng lưới, bên tai tiếng linh kiện kim loại va chạm lách cách vô cùng có tiết tấu. Thần thái của Tần Cao Phong khiến người xem thấy căng thẳng, Giản Phàm dù súng trong tấy giống như trẻ con cầm đồ chơi, mười ngón tấy dài sạch sẽ cầm linh kiện màu đen, chỉ thấy vài phần vui mắt dễ chịu.

Cạch một tiếng, Tần Cao Phong dí súng vào trán Giản Phàm:” Cậu thuả.”

“ Anh cũng không thắng.” Giản Phàm nhìn xuống, thì ra súng của y không chĩa được lên đầu người tắ, nên chĩa vào chỗ ba tấc dưới rốn, hết sức hèn hạ:

“ Hòa.” Trần Thập Toàn tuyên bố, Giản Phàm tuy chậm hơn một nhịp, nhưng vì y không giơ súng lên, nên cơ bản là ngang nhau, có phần thiên vị đồ đệ:

Tần Cao Phong bạt cái tấy hỗn xược của Giản Phàm đi, đặt súng vào chỗ cũ.

“ Đội trưởng, đứa đồ đệ này tôi dạy tốt chứ, cái thằng nhóc đi thực địa không phục, so một trận là ngoan ngoãn để bao thuốc lá lại. Ha ha ha ...” Trần Thập Toàn nói tới Tiêu Thành Cương:

“ Không tệ, có thể bình tâm ở lại nơi này không phải chuyện ai cũng làm được. Giản Phàm, có thấy chán không?” Tần Cao Phong vui vẻ hỏi:

“ Đội trưởng, tôi mười mấy năm trời thái rằu còn chẳng biết chán, loại công việc này tôi đã quen, biết cách tìm thú vui trong đó, tôi làm giống như chơi vậy.” Giản Phàm vui vẻ đáp:

“ Tốt, đi nào, theo tôi một chuyến. “ Tần Cao Phong nói rồi đứng dậy luôn:

“ Đi đâu?”

“ Chơi! Cậu thích chơi lắm mà, giới thiệu cho cậu chỗ chơi vui hơn.”

Tác phong lãnh đạo, cơ bản không cho người ta từ chối, Tần Cao Phong đi trước rồi, Giản Phàm vội lấy áo khoác đuổi theo, Trần Thập Toàn đứng trên lầu tựa hồ có vài phầm thâm ý nhìn hai người lái xe rời đại đội.

Xe của Tần Cao Phong là một chiếc Passat đen, sơn xe đã cũ, giống như trộm được. Xe trong đội, thực địa đều dùng biển số dân dụng, đôi khi xe bẩn bắt được, bọn họ đem dùng luôn, có thể xem là đặc sắc địa phương, người khác không biết, Giản Phàm biết Tần Cao Phong đổi xe liên tục.

Giản Phàm ngồi trong xe nhìn cuộc sống thành phố ngoài quả cửa kính, tâm tình thay đổi, thấy thành phố mà mình luôn không thiện cảm sắc màu hơn nhiều. Cuộc sống của y bây giờ quả thực không có gì phải phàn nàn cả, dần dần quen với đơn vị, quản trọng hơn Hương Hương lại lần nữa phải thỏa hiệp, chấp nhận sự thực Giản Phàm đã là một cảnh sát. Mọi việc không được như cô mong muốn, chí ít thì Giản Phàm cũng đã lên thành phố rồi, không còn tình trạng sống xâ nhau cả trăm km nữa, coi như đạt nửa tâm nguyện.

Hương Hương mới kết thúc kỳ thực tập trước Giản Phàm hai tháng thôi, vì thế cả hai đều là nhân viên mới, lần này không vội vàng nữa lập kế hoạch nữa, giữ nguyên hiện trạng, mỗi tuần tới thứ bảy chủ nhật đi hẹn hò, dù sao cả hai không khác gì vợ chồng lâu năm, hiểu nhau còn hơn cả tháo lắp súng, tính cảm tuổi trẻ vẫn nóng cháy, song thiếu đi chút mới mẻ kích thích, không còn như thời học sinh, một ngày không thấy là nhớ, giờ có nhiều bận tâm hơn rồi.

Có điều cũng chứng tỏ thời cơ cho cả hai đã chín muồi, biết cả mặt tốt mặt xấu của nhau, trong mắt Giản Phàm, đây chính là nhân tuyển lão bà có một không hai.

Vì thế Giản Phàm tu tâm dưỡng tính nhiều rồi, không tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, nhất là biết Dương Hồng Hạnh có tình cảm với mình thì càng giữ khoảng cách vừa phải, phấn đấu trở thành một người chồng có trách nhiệm.

Tiền nong không tiêu pha nữa, tích góp từng đồng một, đợi ngày cưới Hương Hương về nhà hoàn thành một tâm nguyện.

Hoàn cảnh và sinh hoạt đã không thể thay đổi được, vậy phải thích ứng thôi, đặc biệt ở giữa thành phố lớn muôn vàn càm dỗ, ngày ngày đi quả khu rừng xi măng sắt thép lạnh băng, hai người phát triển từ tình cảm trẻ con mà vẫn giữ được lửa tình yêu giữa cuộc sống xô bồ không phải dễ dàng, vì thế Giản Phàm cực kỳ trân trọng nó.

Bình Luận (0)
Comment