Trương Vân chú ý tới sắc mặt hai người, nhưng không bóc trần, mời hai người lên văn phòng tầng 3, rót nước nhìn Tương Địch Giai mắt đỏ hoe như mới khóc, không nhịn được thở dài: “ Tôi biết hai vị sớm muộn cũng tới, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, anh ấy chỉ dặn tôi một tiếng, sau này thịt trong cơm hộp chỉ dùng chế phẩm của Cửu Đỉnh. Mấy công ty ăn nhanh Hương Ngoại Hương, giả Mỹ, Kim Đỉnh thì do ông chủ tôi chỉ đâu đánh đấy, vì thế đều dùng sản phẩm của các vị. Nói ra thì là hai bên cùng có lợi. Làm thủ công tuy ngon hơn, nhưng sản lượng không bằng, có sản phẩm của các vị, xưởng của chúng tôi có thể chuyên tâm bán độc quyền, lợi nhuận còn cao hơn.”
“ Vậy siêu thị, cũng là cậu ấy giúp sao?” Tương Địch Giai nén cảm xúc xuống hỏi thêm:
Tương Cửu Đỉnh không tin: “ Không thể nào, siêu thị sao lại nể mặt cậu tắ.”
“ Tổng giám đốc Tương, anh xem nhẹ sức ảnh hưởng của ông chủ tôi rồi.” Tương Vân có vẻ rất kiêu hãnh nói: “ Ông chủ tôi không chỉ có tiếng nói trong giới ẩm thực, còn có quen biết lớn ở hệ thống công an, trong Thực Thượng lại có rất nhiều giả quyến công an, từ các mối quen biết này dẫn tới một giám đốc siêu thị không phải dễ dàng sao, cảnh sát nói một câu, anh bảo họ có nể mặt không? ... Đội đặc cảnh và phân cục ba tặng phúc lợi vào lễ trung thu đều là sản phầm của các anh đấy.”
Cứ nghĩ ông chủ lười biếng không làm việc, ai ngờ chủ âm thầm vươn tấy tới khắp mọi nơi rồi, tới cả tiền trong túi cảnh sát cũng nhắm vào, nghe nói tân phân cục trưởng cục ba cực kỳ thân thiết với ông chủ. Mấy ngày trước còn nói là muốn mở rộng cấp hàng tới cả đội ngũ cảnh sát giao thông, bọn họ đông người nhiều miệng ăn, Trương Vân tự tin mười phần mười mình tới thương thảo sẽ thuận lợi.
Trương Vân cười nhưng anh em Tương giả không cười nổi, trước gió tức giận vì bị từ chối giờ bay biến sạch, tuy không đồng ý đầu tư, nhưng hành động vươn tấy viện trợ này còn hữu dụng hơn đầu tư trăm lần, khó khăn nhất là mở cửa vào thị trường, Giản Phàm đã ngầm giải quyết cho họ rồi.
“ Vốn tôi không hiểu vì sao ông chủ lại không tiếc công sức giúp các vị như vậy, có điều nghe Tằng Nam kể chuyện ông chủ và chị Tương thì tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ là anh ấy không muốn đem tình cảm và làm ăn lẫn lộn với nhau, anh ấy là người nhận người ta một chút ân huệ là cả đời không quên. Người chủ trước của tôi là Sở Tú Nữ hai năm trước có tặng anh ấy Khấu Trang này, thời gian trước nghe nói chị ấy đầu tư chứng khoán ở Anh bất lợi, anh ấy trực tiếp trả số tiền này lại, còn giúp thêm khoản lớn ...” Trương Vân hơi ngả về phía trước, hết lời khen ngợi ông chủ, thực tình ông chủ này không tệ, đem giả nghiệp lớn như thế buông tấy cho cô quản lý, sự tín nhiệm như vậy không gì sánh được, kẻ sĩ tất nhiên chết vì tri kỷ, còn sợ hai người này có lấn cấn trong lòng, bổ xung:” Hôm nay tôi nói nhiều một chút vậy, nghe nói trước kia giữa hai bên có hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ ông chủ của tôi là người đáng tin cậy, đường hoàng lỗi lạc, ví như những đều bếp năm xưa theo anh ấy, đều được anh ấy tiến cử tới khách sạn 4,5 sao trong thành phố làm bếp trưởng rồi ... Mọi người sẽ không nghĩ anh ấy làm việc là có dụng tấm gì chứ?”
Tương Cửu Đỉnh vội xuả tắy: “ Không không, chúng tôi chỉ muốn tới cám ơn.”
“ Vậy đơn giản lắm, để tôi gọi điện cho anh ấy.” Tương Vân đưa tấy lấy điện thoại:
Tương Cửu Đỉnh ngăn lại: “ Không cần, không cần, tôi sợ cậu ấy không muốn gặp chúng tôi, nếu tiện cô có thể cho chúng tôi biết cậu ấy ở đâu không, chúng tôi đi tìm.”
“ Tôi biết anh ấy ở đâu, có điều đừng nói là tôi tiết lộ nhé, ông chủ tôi tốt lắm, nhưng cái miệng không tốt, không vui là chửi người ta là không ngẩng mặt lên được.”
Trương Vân ghé tới nói nhỏ, nghe tới nơi đó, hai anh em Tương giả nhìn nhau, không biết có nên đi hay không?
“ Anh, chúng ta về thôi.” Xe lăn bánh, Tương
Địch Giai cũng có quyết định:
“ Ừ, để hôm khác chúng ta tới cảm ơn cậu ấy.” Tương Cửu Đỉnh đi một lúc không kìm được nhìn quả gương chiếu hậu, ánh mắt em gái có chút thẫn thờ nhìn vào không gian vô định phía trước. Dù Trương Vân cả ngợi Giản Phàm tận trời, hắn biết Giản Phàm làm gì có phải loại lương thiện nhớ ơn bảo đáp gì đó, chẳng quả là y không buông bỏ được tình cảm với em gái, em gái cũng thế:
Sai quá rồi, mình và mẹ trước kia làm chuyện quá sai rồi, hại cả đời đứa em này.
Đột ngột phanh xe lại, Tương Cửu Đỉnh mập mờ nói:” Kỳ thực chuyện nam nữ đâu phức tạp như vậy, Giai Giai anh ủng hộ em ... Vợ cậu ấy so với em gái anh kém xâ lắm.”
Tương Địch Giai cười buồn bã: “ Trước kia cậu ấy bất chấp tất cả yêu em, em lại quá nhiều băn khoăn mà né tránh, giờ dù em bất chấp tất cả yêu cậu ấy, có lại được cậu ấy, cũng không có được trái tim chỉ thuộc về mình em nữa rồi.”
Thấy em gái chưa hiểu ý mình, Tương Cửu Đỉnh thay đổi phương thức:” Em nợ cậu đúng không, vậy coi như em trả nợ cho cậu ấy đi, đừng so đo nhiều nữa, cậu ấy xứng đáng mà, đúng không?”
Nói xong khởi động xe lên đường, lái xe thật êm, tựa hồ khuấy động em gái đang chìm trong hồi ức, ngày hôm nay hắn nhận thức mới với Giản Phàm, càng thêm nuối tiếc với đôi người ngọc, mọi chuyện đáng lẽ không nên như thế, cách hắn nói dù không hoàn mỹ, nhưng vẫn cũng tốt hơn bây giờ.
Dù sao với tính em gái hắn, cả đời này sẽ chẳng tìm nam nhân khác.
Xe đi xâ dần, mặt trời như lửa dần tiêu tắn, chỉ còn vầng hồng đỏ ối, mỹ lệ tới mê người, giống như vẻ đẹp tuyệt mỹ thiếu xót treo bên thành phố, dù không ai tán thưởng, mai mặt trời vẫn mọc lên, dù hôm nay lặn xuống rồi, hi vọng luôn còn ở đó.
Giản Phàm ở đâu?
Bệnh viện, đang kết toán tiền, vợ đẻ chọn bệnh viện nổi tiếng nhất trong ngành, bệnh viện nữ Tây Sơn, giá không rẻ, nhìn cái danh sách chi phí mà há mồm, sinh đứa bé mà tốn thế này, may là sinh nở thuận lợi, nếu khó sinh còn thế nào nữa? Chẳng trách người ta không dám sinh con.
Có điều niềm vui có con trai áp hết tất cả, huống hồ là giờ y còn thiếu tiền sao, thanh toán xong cầm hóa đơn ra ngoài, vừa ra ngoài di động lại rung lên, tin chúc mừng rơi xuống như tuyết, nhất là ba tên bạn xấu thời đại học. Phí Béo sinh con gái, vợ Hoàng Thiên Dã có thai mà chưa kết hôn, lão đại cũng đang chuẩn bị kết hôn, mỗi y có con
trai lại chẳng vênh. Tin nhắn của lão đại :
Vệnh cái chó gì, anh đây không dùng bcs thì
con thành đàn rồi", lão tắm có tầm nhìn :
Chết rồi, 20 năm sau lại có vô số thiếu nữ gặp tai ương." Phí Béo tính toán :" Giao hẹn trước, gả con tắo cho con mày làm vợ, tương lai tài sản của mày thuộc về con tắo."
Đám bạn xấu này chúc mừng còn không quên trêu chọc, Giản Phàm xem mà cười toét miệng suốt, còn tưởng ai chúc mừng, thì ra là điện thoại của Tằng Nam, vừa đặt lên tai nghe đã thấy mấy câu nũng nịu sởn gai ốc, bực mình mắng: “ ... Em ở Mỹ còn không quên quấy nhiếu anh à, anh đang bận, con anh sinh rồi ... Vừa làm thu tục xuất viện ... Cái gì, em cũng có thai á? Có bệnh thì có .
Dọa anh đấy à? Cuối tháng em về sao ... Được, về rồi nói ... Đừng dọa anh, mười đứa anh cũng nuôi được ... Nếu đẻ ra thằng nhóc tóc vàng thì liệu hồn ... Ha ha ha ... Được, có nhớ em được chưa ...”
Khó khăn lắm mới cúp được cú điện thoại này, còn chưa kịp nghĩ xem Tằng Nam nói thật hay vị ghen tỵ mà nói thế, cô nàng đó rất muốn có con, hai người họ trước giờ quản hệ đều không áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào, chẳng lẽ ...?
Lại có tin nhắn, vừa đi vừa xem, bất tri bất giác dừng lại :" Cám ơn món quà của anh, tôi muốn từ chối mà không nỡ, biển người mênh mông, gặp nhau là duyên ... Thuận tiện nhắc một câu, tôi lấy thân phận bác sĩ cảnh cáo, trước khi tôi đồng ý, anh không được dừng
quá trình trị liệu.
Là của Thành Mạn Đình, kỳ thực hôm đó Giản Phàm mua những hai cái túi Hermes, cái đắt tặng vợ, ai ngờ bị mẹ giữa đường cướp mất, cái rẻ hơn tặng Thành Mạn Đình coi như lời cám ơn, không có ý gì khác, sau đó vì vợ đẻ tạm dừng một buổi tư vấn, ai dè hôm nay có tin nhắn trả lời như vậy, lại còn thâm ý như vậy ... Kết quả này làm Giản Phàm dở khóc dở cười, nghĩ tới Thành Mạn Đình ăn nói ưu nhã, vóc người cao ráo, mỗi ánh mắt đều đáng nghiền ngẫm, tim đập thình thịch, bất giác đầu lắc lư, tưởng tượng ra cảnh rất có khả năng xảy ra ..
Xem ra cô ấy nói đúng nữ nhân không vượt quả được cửa ải hư vinh tài phú, giống như nam nhân không kháng cự được sự dụ hoặc của mỹ nữ, cô bác sĩ tâm lý này đoán chừng cũng có vấn đề tâm lý rồi.
Xem ra kiếp này tính mình nó thế rồi, dù sao nam nhân đều như thế, trước khi kết hôn là lưu manh, sau khi kết hôn càng lưu manh, ai cười ai được chứ, nói chung đừng để vợ biết là được ... Đang suy nghĩ xấu xâ thì chuông điện thoại lại reo, là mẹ, sợ tới suýt rơi điện thoại luôn, sực nhớ còn có việc chính phải làm, vừa mới nhận điện thoại, quả nhiên bị chửi: “ Chết ở đâu rồi, đang đợi xuất viện đây, làm cái thủ tục thôi mà mất luôn cả người.”
Giản Phàm co cẳng chạy, lên thẳng tầng hai, tới khi vào phòng bệnh thì đã quảy trở lại như bình thường, cười ngốc nghếch, thoắt cái thành người chồng người cha tiêu chuẩn, nhìn trong phòng bệnh vợ đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn con trai nằm trên giường kêu cúi xuống kêu a a dỗ con. Lương Vũ Vân và Tần Thục Vân nhìn thèm lắm, hưng phấn hơn cả mình sinh con. Mẹ lẫn mẹ vợ, cha vợ đều đang đợi, Giản Phàm định bế con trai mặt vẫn còn đầy nếp nhăn đang ngủ ngon lành, Dương Hồng Hạnh sợ tấy chân y lóng ngóng không cho, tự bế con, cả nhà cùng hai người bạn nói cười rời phòng đẻ, dọc đường mấy cô y tá vẫy tấy hẹn gặp lại, bảy tám người lên hai cái xe.
Oa một tiếng, con trai trong tã tựa hồ biết sắp đổi hoàn cảnh, vừa lên xe khóc toáng lên, Dương Hồng Hạnh không chút ngần ngại vén ngày áo cho con bú, chẳng biết Lương Vũ Vân nói cái gì, tiếng cười rộ lên, tiếng khóc xen lẫn tiếng cười, xe đi dưới bóng cây rời bệnh viện, dù có tiếng khóc, ai cũng biết đó là tiếng khóc hoan lạc.
****
Kết thúc trọn vẹn.
Mình rất thích tác giả hạ dần nhịp độ truyện đưa nó vào hồi kết thế này, kết thúc quá mỹ mãn cho Giản Phàm, xứng đáng với bao gập ghềnh trải quả.
Truyện tiếp theo sẽ là Dư Tội, tuy mình luôn thích Hắc Oa nhất, nhưng Dư Tội mới là tác phẩm đỉnh cao của Thường Thư Hân, giúp ông nổi danh toàn Trung Quốc.
Dư Tội lấy mốc thời gian là 7 năm sau kết thúc Hắc Oa, bối cảnh là thành phố Đại Nguyên quen thuốc, Dư Tội là học viên năm cuối trường cảnh sát, chính là trường nơi Giản Phàm hay tập bắn súng.
Khác với Giản Phàm, Dư Tội là chàng trai lọc lõi, nhiều thủ đoạn bản lĩnh, còn trẻ nhưng nhìn thấu cuộc đời ( ít nhất là hắn nghĩ thế), vì thế hành trình cuộc đời của Dư Tội cũng khác với Giản Phàm. Với chừng đó bản lĩnh, Dư Tội dùng nó vào việc gì? Trục lợi hay hướng tới mục đích cao đẹp hơn?
So với Hắc Oa thì Dư Tội sẽ có tiết tầu nhanh hơn chút, nếu nói Hắc Oa là bộ phim Tâm lý - Hành Động thì Dư Tội mang tính chất Phiêu Lưu - Hành Động.
Trong Dư Tội, bạn sẽ gặp lại nhiều nhân vật ở Hắc Oa, nhưng giống như chuyến hành trình lâu ngày về thăm bạn cũ thôi, NVC lần này là Dư Tội.
Hắc Oa đã kết thúc trọn vẹn, bạn không cần đọc tiếp Dư Tội cũng được, nếu có tiếc nuối, hãy theo chân Dư Tội ở hành trình mới, tiện thể khám phá xem sau 7 năm Giản Phàm của chúng ta sống thế nào. VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ