“ Ừ, đúng.” Tương Cửu Đỉnh chú ý rồi, đúng là quá tốt, tốt đến vô lý: “ Vậy em phát hiện ra gì không? ... Không phải có vấn đề gì chứ?”
“ Em có phát hiện một chút ... Sáng nay em đi một vòng mua về.”
Tương Địch Giai nói rồi đứng dậy đi ra đóng cửa, sau đó về chỗ ngồi, xách từ dưới bàn lên một chuối hộp cơm, mở từng hộp một, hộp cơm chia thành nhiều ngăn nhỏ. Có ngăn là chân giò, ngăn là thịt gà, thịt đầu lợn, đều là sản phầm của Cửu Đỉnh, sản phẩm bọn họ làm ra màu sắc đậm hơn xưởng chế biến máy móc bình thường, nhìn là nhận rằ.
“ Chuyện này anh biết, bọn họ không cần đóng gói là để bán cơm hộp, tuy lợi nhuận chia mỏng, nhưng lượng tiêu thụ lớn bù lại.” Tương Cửu Đỉnh thấy rất bình thường:
“ Đúng, nhưng anh không nghĩ vì sao nhưng công ty ăn nhanh lớn đó lại chạy tới chỗ chúng ta nhập hàng à, ở Đại Nguyên có sáu nhà máy chế biến thịt thành phẩm, 12 công ty làm thịt hun khói, vì sao họ chọn chúng tắ? Mà giá chúng ta còn cao hơn một chút ... Anh đừng nói là ngon, nếu vì ngon thì Lục Vị Trai hơn cả chúng tắ, chẳng lẽ vì anh tốt số nên người ta chạy tới tặng tiền?” Tương Địch Giai thấy anh trai muốn biện giải, chặn họng luôn:
“ Đúng rồi, cơm hộp bán chẳng được bao tiền, vì sao họ chọn cái đắt nhất?” Tương Cửu Đỉnh gãi cằm, riêng các công ty ăn nhanh đã tiêu thụ tới 2/3 sản lượng của họ rồi, không thể không coi trọng, nhưng họ mua bán sòng phẳng không nợ nần thì vấn đề là gì: “ Giờ mày móc của chúng ta hoạt động hết công suất, đừng để làm ra vài tấn thành phẩm chất đó không bán được thì chúng ta thảm.”
“ Anh nói xem, ai có thể tác động tới cả thị trường ăn nhanh, ai có thể chi huy được mấy công ty ăn nhanh đó?” Tương Địch Giai khẽ nói, tựa như không muốn vạch trần đáp án:
Tương Cửu Đỉnh lắc đầu ngay:” Không thể nào, cậu ta mong chúng ta xui xẻo mà không được, đời nào giúp chúng tắ.”
“ Em cũng không tin, nhưng em không nghĩ ra người thứ hai, tiếp tục lượng tiêu thụ này, chưa tới hai năm chúng ta hòa vốn, tương đương với cứu chúng ta một mạng ... Chứ anh nghĩ rằng dựa vào mấy nhân viên tiếp thị anh tuyển, anh nghĩ có hiệu quả này à?”
Tương Cửu Đỉnh càng nghĩ càng thấy nghi, lấy di động gọi cho số liên lạc của Kim Đỉnh: “ A lô, giám đốc Tiền, tôi là Tương Cửu Đỉnh đây ... Đừng khách khí, tôi phải cám ơn các vị dùng sản phầm của chúng tôi mới đúng, tháng sau anh tới đặt hàng, tôi mời anh một bữa ... À có chuyện nhỏ, sao anh lại chọn dùng sản phầm của chúng tôi ... Ha ha ha, tôi phải cám ơn ai đã giới thiệu chúng tôi chứ ...”
Khách sáo một lúc cúp máy, nụ cười của Tương Cửu Đỉnh không còn, lẩm bẩm không dám tin: “ Là Thực Thượng, Trương Vân chỉ định bọn họ tới đây ... Cậu ta có ý gì, chuẩn bị cho cổ phần mà không muốn mà.”
Dù đoán ra từ trước, giờ xác nhận rồi Tương Địch Giai cắn môi dưới mạnh tới thành vết, giọng run run: “ Anh, em muốn đi gặp cậu ấy.”
Giọng gần như không nghe thấy, Tương Cửu Đỉnh thất kinh nhìn em gái, khuôn mặt thanh lệ nhuốm u sầu, vẫn xinh đẹp, vẫn mê người, nhưng không còn nụ cười tươi sáng do được cưng chiều trong hoàn cảnh sống ưu việt nữa. Tương Cửu Đỉnh nhìn em mà thương xót không nói rằ, nhưng ý tứ rõ ràng, người ta kết hôn rồi, căn bản không để ý tới em, mấy năm quả không gặp một lần, em còn đi làm gì?
“ Em không có ý gì cả, chỉ muốn gặp cậu ấy, nói một câu cám ơn.”
Tương Địch Giai lúc này chìm trong hồi ức đau khổ, mấy tháng trước khốn cùng, chỉ có thể cậu ấy giúp được thôi, nhưng cậu ấy không làm gì, như chưa quên thù cũ, giờ mới vô tình phát hiện, tất cả do cậu ấy làm, tương phản tâm lý quá lớn, khiến bao cảm xúc cũ trỗi dậy, chưa nói được mấy câu đã ngân ngấn nước mắt: “ ... Nhiều năm trước mẹ ép em không được quả lại với cậu ấy, ép em phải ra nước ngoài, nói cậu ấy là cảnh sát bẩn, dính líu tới xã hội đen, nói cậu ấy hèn hạ vô sỉ, muốn dựa vào nhà ta mà leo cao. Nhưng cuối cùng em chỉ thấy cậu ấy thành anh hùng cảnh sát lại bỏ đi, còn dính líu tới XHĐ lại là mẹ và anh, thiếu chút nữa làm cả nhà sụp đổ. Mọi người nói cậu ấy hèn hạ vô sỉ, hết lần này tới lần khác nghi kỵ cậu ấy, bài xích cậu ấy, nhưng cậu ấy mấy lần ngầm giúp đỡ chúng tắ, cả phối phương cũng cho chúng ta không lấy một đồng, nâng đỡ cái nhà máy của chúng tắ, chúng ta chỉ ngồi hưởng ... Nhưng chúng ta làm gì? Khi cậu ấy cần em nhất, khi cậu ấy cô đơn nhất, em vứt bỏ cậu ấy một mình bỏ đi, em lựa chọn cuộc sống dễ dàng, em không đấu tranh cho tình cảm của mình ... Giờ em mới hiểu, không phải cậu ấy không giúp, mà là sợ em cảm kích, sợ em đối diện với cậu ấy khó xử, không muốn em mang ơn ... Em thật hối hận, em hối hận lắm, cậu ấy yêu em như thế, tới tận bây giờ vẫn không đổi mà em lại bỏ cậu ấy lại mà đi, lúc cậu ấy cần nhất thì em không có ở bên, khi cậu ấy âm thầm giúp đỡ chúng tắ, em lại trách cậu ấy ... Luôn là em có lỗi với cậu ấy.”
Nói rồi không kìm được ôm mặt khóc, nước mắt tuôn như suối, khóc không ra tiếng, Tương Cửu Đỉnh cũng thấy sống mũi cay cay, ôm em gái, khẽ vỗ vỗ vai an ủi: “ Đừng khóc, anh cùng em đi tìm cậu ấy, chúng ta cám ơn trước mặt.”
Lại nói một người đã thành danh, muốn gặp không đơn giản nữa, hai anh em đi chung xe, anh khó khăn lắm mới dỗ được em gái ngừng khóc, tới xưởng ở Bắc Giao mới biết là ông chủ cả tháng rồi không tới đây, còn Tằng Nam thì sang Mỹ, ham chơi quên lối về, không biết đi đâu mà tìm.
Vì thế tới Đại Doanh Bàn, làm chủ nơi này là bác gái to béo vô cùng, làm ăn bận rộn, sau Quốc Khánh mà còn bận hơn bình thường, sau nửa buổi chiều vẫn còn khác khứa ra vào, chú ý nơi này bán cũng dùng thịt do Cửu Đỉnh sản xuất, càng không sai được. Hỏi Giản Phàm, bác gái kia mắng chửi, thằng nhóc thối đó giờ buông tấy không quản nữa rồi, cả tháng không tới, gọi điện thì bảo bận ... Không bận chơi thì bận câu cá, tới tối đến nhà may ra thì gặp.
Không tìm được tới thẳng tiểu khu Thiên Lãng Danh Thành, kỳ quái là không ai ở nhà, tới Phân Thủy Lĩnh thì không quen biết ai. Làm Tương Cửu Đỉnh ngạc nhiên là xưởng chế biến nơi này mở rộng gấp đôi, nhưng không tìm thấy người đâu.
Mặt Tương Địch Giai càng ảm đạm, Tương Cửu Đỉnh quyết tâm rồi, phải tìm cho được, nói không chừng Trương Vân biết, hai anh em tới Khấu Trang. Đúng rồi, cả hai anh em đều không nhắc tới chuyện gọi điện thoại, biết thái độ không nóng không lạnh của Giản Phàm, nếu gọi điện, không chừng nói một câu đã gạt đi rồi ...
Khấu Trang hơn hai năm quả chỉ quét vôi lại còn không có gì thay đổi, trên đường đi thấy không ít quán ăn nhà hàng treo biển Thực Thượng, khó tưởng tượng ra một người bình thường mấy năm trước tấy trắng trong thời gian ngắn đã rải hạt giống khắp Đại Nguyên, giờ nơi đâu cũng khai hoa kết quả.
Quá trình gian nan thế nào không ai chú ý, có điều kết quả thực sự đáng kinh ngạc, đi vào tổng bộ Thực Thượng, tuy nhỏ hẹp, nhưng hơn ở hiệu suất. Trương Vân ra đón dẫn hai anh em tham quản quả một lượt, chẳng nghe thấy nói gì, nhưng đều nhìn thấy sản phẩm của Cửu Đỉnh đang được đóng gói vào hộp cơm.
Cả hai đều không nói, chuyện lượng tiêu thụ ngày một tăng là nhờ vào Thực Thượng là điều không cần bàn cãi.