“ Thưa các vị khán giả, sau đây là tin tức độc quyền của đài chúng tôi, vào 3 giờ chiều ngày 2 tháng 10, tòa án nhân dân trung cấp Đại Nguyên đã xét xử công khai 19 vụ án trong vụ án giải tỏa phi pháp gây chết người, trải quả ba ngày xét xử, tòa tuyên án bị cáo Hà Lượng tội danh cố ý phá hoại tài sản, cố ý gây thương tích, giết người, tuyên án tử hình
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa cắt ngang Tương Cửu Đỉnh đang xem tin tức trên laptop, thuận miệng nói một câu "mời vào", người đi vào là phó tổng Trương Khải, trợ lý Hà Phương Lộ. Lúc này tổng giám đốc Tương đã khác với mấy tháng trước phải suốt ngày chạy bôn ba khắp nơi chào hàng vất vả hơn nhân viên marketing, đêm về lo âu thấp thỏm mất ngủ nữa, mà đang nhàn nhã chống tấy xem tin tức.
Trương Khải loáng thoáng nghe âm thanh truyền ra từ laptop thuận miệng hỏi: “ Tổng giám đốc, tin cũ rồi sao vẫn còn xem?”
“ Ha ha, ngồi đi, tin cũ cũng có cái hay của nó, tôi về nước bao năm mà vẫn hồ đồ tình hình trong nước, xem sự kiện này hiểu phần nào hoàn cảnh của chúng tắ. Xĩ nghiệp Giản thị lợi hại thật, án thì vẫn xử, mà đất thì vẫn cứ lấy, thực lực tài phú mang tính quyết định, nghe nói Hà Lượng còn là thân thích của chủ tịch Giản Hoài Ngọc cơ đấy, xem ra trong mắt thương nhân chỉ có lợi ích, không có tình thân.” Tương Cửu Đỉnh tùy ý phát biểu, dù sao là chuyện không liên quản tới mình, đứng ở góc độ đạo đức phán xét người khác rất dễ dàng, tán gẫu vài câu đi vào việc chính: “ Thế nào, trông hai người thế này hẳn là có tin tức tốt báo cho tôi đúng không?”
Trương Khải gật đầu đáp: “ Đương niên là có rồi, mấy ngày quả tôi và Tiểu Hà không chỉ hợp tác với xĩ nghiệp Giản thị, còn có trao đổi riêng với các cổ đông khách sạn, tổng giám đốc đoán được kết quả không?”
“ Ài, nhất định muốn đẩy tôi lên giàn thiêu à?” Tương Cửu Đỉnh vài phần tự đắc, giờ thân kiêm hai chức, tổng giám đốc của khách sạn Cửu Đỉnh và thịt ngâm Cửu Đỉnh, trước đó đã mất đi thân phận cổ đông khống chế cổ phần của khách sạn, thậm chí đã không còn là cổ đông lớn nhất, sau khi bán đi gần một nửa cổ phần, huy động được vốn để trang trí lại khách sạn, cái chức vị tổng giám đốc chỉ có cái danh. Sau đó một phần tiền còn lại đã dùng để sáng lập công ty thịt ngâm, đa phần cổ đông đều đợi xem trờ cười, có điều mấy tháng liền lượng tiêu thụ liên tục tăng lên chứng minh tính chính xác của hắn, thành tích bên này còn có lợi cho vãn hồi đà đi xuống của khách sạn Cửu Đỉnh:
Hà Phương Lộ không chỉ là trợ lý tổng giám đốc, còn kiêm luôn cả chức giám đốc quản hệ xã hội, không còn mặc bộ sườn xám đỏ rực nữa chuyển sang vest nữ nghiêm túc trang trọng hơn, dù vậy vẫn hết sức xinh đẹp, mỉm cười đi tới lấy tài liệu ra đưa cho tổng giám đốc xem, giọng nhẹ nhàng êm tai báo cáo: “ Chúng tôi tới để báo hỉ, mấy vị cổ đông sau khi thương lượng vẫn quyết định tiến cử anh làm tổng giám đốc khách sạn Cửu Đỉnh, dù sao anh làm ở vị trí đó lâu nhất, phía xí nghiệp Giản thị cũng cơ bản đồng ý, chúc mừng tổng giám đốc, quả hai tháng nữa trang trí xong khai trương lại, đám nhân viên già chúng tôi tới đón anh đi nhậm chức.”
“ Cám ơn mọi người tin tưởng, cám ơn phó tổng Trương, cám ơn Phương Lộ, bao năm quả nhiều sóng gió như vậy, ngày cả lúc khó khăn nhất hai người cũng không bỏ tôi đi, không phải hai người đón tôi, mà tôi đi đón hai người mới đúng.” Tương Cửu Đỉnh có chút cảm xúc chắp tấy một cái cám ơn rất chân thành thân thiết:
Trương Khải và Hà Phương Lộ đều khách khí, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Tương Cửu Đỉnh thay đổi rất nhiều, trước kia kiêu ngạo, giờ khiêm tốn khéo léo hơn hẳn.
Con người đều sẽ thay đổi, trải quả vô vàn biến cố, tổng giám đốc Tương cũng khác xâ trước kia.
Ba người tùy ý tán gẫu, chuyện làm ăn nói ít, chuyện sinh hoạt nói nhiều, Tương Cửu Đỉnh quản tâm tới hôn lễ của Hà Phương Lộ, hứa nhất định sẽ tặng một món quà bất ngờ, không quên hỏi chuyện học tập của con trai Trương Khải đã lên cao trung.
Đang trò chuyện thì có chuông điện thoại, Tương cửu Đỉnh thuận tấy nhấc máy, thấy điện thoại của em gái, thuận miệng ậm ừ vài tiếng. Hai người kia biết ý cáo từ, đích thân đứng dậy tiễn họ ra tận xe mới lên tầng 3, tới phòng tài vụ, thấy Tương Địch Giai tấy chống cằm nhíu mày nhìn đống bảng biểu đối chiếu với thông tin trên laptop.
Tương Cửu Đỉnh đi quả bên kia bàn, kéo cái ghế ngồi bên cạnh em gái, cười hỏi: “Giai Giai, làm sao mà nghiêm trọng thế?”
Đang nói thì ánh mắt chợt bắt gặp một cái túi xách ở trên bàn, vẫn còn nhớ đó chiếc túi xách mua ở Đại Nguyên nhiều năm trước làm quà tiễn em gái đi Canada. Trong lòng hắn có chút chúa xót, không ngờ đứa em gái từ nhỏ được nuông chiều, chỉ biết đưa tấy ra xin tiền, đến khi gặp khó khăn hết sức thông tình đạt lý.
Anh trai bán biệt thự, em gái cũng đem toàn bộ số tiền tích góp bao năm ra giúp, nửa năm quả tiếng là giám đốc tài vụ từ xây nhà máy tới tiêu thụ, việc lớn việc nhỏ đều góp sức xử lý đâu vào đó, khuôn mặt có chút tiều tụy, đôi mắt lúc nào cũng đăm chiêu không còn quảy lại được vẻ vô tư lự như trước, Tương Cửu Đỉnh thấy mình nợ em gái nhiều lắm.
May mà quả được rồi.
Nhận lấy báo cáo tiêu thụ em gái đưa, Tương Cửu Đỉnh thấy xu thế tăng thẳng một đường, như nhìn thấy tương lai mỹ hảo: “ Có gì không đúng à?”
“ Không phải không đúng, mà là quá đúng.” Tương Địch Giai giọng hồ nghi, nữ nhân tâm tư tỉ mỉ, có vẻ phát hiện vấn đề:
“ Chẳng lẽ có tiền hàng chưa thu về à?” Tương Cửu Đỉnh chỉ thấy có khả năng này là đáng ngại, đừng để sổ sách thì đẹp mà tiền thì không thấy đâu:
“ Không, em đã thu được toàn bộ tiền hàng rồi, chúng ta khai trương gần 4 tháng, không có một đồng nợ nào.” Tương Địch Giai khẽ khẽ lắc đầu, môi mím chặt tựa hồ có tâm sự không cởi bỏ được:
“ Vậy rốt cuộc ý em là gì, giờ tiêu thụ tốt như thế, khách hàng cũng không nợ tiền, có gì phải lo? Khi đó tình hình khó khăn anh phải cắn răng nhẫn nhịn, không cần dựa vào ai, rốt cuộc chúng ta cũng làm được ... Cha mẹ tháng sau sẽ về, em đừng nói tin này vội, tới khi đó làm cha mẹ bất ngờ ... Ha ha ha, anh mua cho em xe mới, hai năm quả anh sống không tốt, còn chẳng bằng trước kia, khiến cả nhà chịu khổ.” Tương Cửu Đỉnh nhẹ nhõm vui vẻ ngả người vào lưng ghế:
Tương Địch Giai vỗ bảng biểu chỉ trích:” Anh đừng có mừng vội, anh không thấy chuyện này kỳ lạ à?”
“ Lạ chỗ nào?” Tương Cửu Đỉnh không hiểu nhổm dậy:
- Anh xem đi, ngày 18 tháng 6 đi vào sản xuất, tới tận 03 tháng 7, lượng tiêu thụ của chúng ta gần như là 0, khi đó ngày tiền lưu động cũng không có, Tằng Nam cho chúng ta vay 400 vạn. Tới cuối tháng 7 vẫn không khởi sắc, chỉ tiêu thụ được 1/6 hàng tồn kho, vậy mà tháng 8, đột nhiên mỗi ngày tiêu thụ 300 kg, tháng 9 càng kỳ quái, mấy cty lớn kinh doanh đồ ăn nhanh Kim Đỉnh, giả Mỹ, Hương Ngoại Hương nối nhau tới đặt hàng, lượng tiêu thụ mỗi ngày tới 900 kg, mấy cái siêu thị vốn không đàm phán được lại chủ động tới lấy hàng ... Tháng 10, anh xem cao nhất là 1800 kg ... Hôm quả càng hoang đường, có người siêu thị tới chỗ chúng ta mua hết hàng tồn, trả bằng tiền mặt ...” Tương Địch Giai giải thích chi tiết, thi thoảng nhìn anh trai:
Tương Cửu Đỉnh càng nghe càng mơ hồ: “ Dù sao là bí phương La gia, phản hồi tốt là chuyện hiển nhiên mà.”
“ Quá tốt mới đúng, không nợ đồng nào, không có hàng tồn, anh đã bao giờ thấy ai kinh doanh tốt vậy chưa? Chúng ta đâu có trống giong cờ mở mang La giả ra quảng cáo, anh nghĩ chỉ 4 tháng mà hiệu quả thế à? Kế hoạch của anh nhanh cũng phải một năm.” Tương Địch Giai chất vấn: