9800 USD chứ không phải là 9800 NDT, gần bằng cái xe rồi, nghe giá thôi mà tim Dương Hồng Hạnh đã đập muốn vọt ra ngoài, thốt lên: “Sao đắt thế'?”
“ Hì hì, xót tiền hả?” Kỳ thực Giản Phàm xót lắm chứ, bao giờ đi mua món đồ nào đắt thế đâu, nhưng thấy vợ xót liền không xót nữa: “ Thành phố của chúng ta chỉ có một cái, để riêng trong một cái tủ, anh nghe nói đây là cái độc nhất vô nhị, mỗi cái có ký tên của nhà thiết kế, không mấy ai dám mua ... Vợ này, cái cô chủ quán ấy cảm động lắm, tặng thêm ba thứ khăn lụa nước hoa gì đó.”
Dương Hồng Hạnh mất một lúc mới bình tĩnh lại, quảy đầu nhìn cái túi trong nhà, vừa vui vừa thất vọng: “ Tặng cũng vô ích, em có mang ra khỏi nhà được đâu.”
Giản Phàm đỡ vợ dậy ra cái ghế đu mà mình uống trà tắm nắng, đặt vợ ngồi xuống, quỳ một chân bên cạnh cẩn thận giúp vợ búi tóc, nhìn vợ ngày nào mạnh mẽ xinh đẹp, giờ mặt tròn trịa da thô, trong mắt y vẫn như nhìn mối tình đầu: “ Vợ ơi, trong mắt anh, em mãi mãi đẹp nhất.”
Dương Hồng Hạnh chẳng xúc động mà phá lên cười lớn, nằm xuống ghế: “ Buồn nôn quá.”
“ Đừng cười, anh nói thật đấy, thời gian quả anh tư vấn một chuyên giả tâm lý hôn nhân, cô ấy nói hôn nhân sẽ mất đi mới mẻ rồi dần dần trở nên trơ lỳ, cần có một sự đảo lộn cảm quản để làm mới cảm xúc. Anh nghĩ, chúng ta đúng là cần thay đổi, trước giờ anh chỉ biết tới ăn, chúng ta đi du lịch cũng toàn chui vào nhà hàng quán ăn, không để ý tới cảm thụ của em Giờ có tiền tích lũy rồi, thu nhập cũng ổn định rồi, con cũng sắp ra đời, anh nghĩ sau này chúng ta phải thay đổi, nên ưu nhã có phẩm vị một chút, tiêu diêu một chút ... Em nói đúng không Hạnh Nhi, trước kia chúng ta gian nan lắm mới tới được với nhau, sau này dù khó khăn thế nào cũng không thể hơn trước kia.” Giản Phàm khẽ bóp vai cho vợ, không ngờ vợ không cười mà có hai giọt nước mắt trong veo chảy xuống, làm y luống cuống: “ Em, em khóc cái gì?”
“ Ai khóc chứ?” Dương Hồng Hạnh nghe những lời này ấm lòng không thôi, tựa hồ lâu lắm rồi không ôn lại thế giới ấm áp của hai người, lúc này hoàng hôn ngọt ngào như thế, nghe lời thủ thì của chồng, phảng phất thời khắc này quảy về thời gian yêu đương. Cô ôm lấy cổ chồng, hai cánh môi chạm vào nhau, lưỡi đưa rằ, từ từ chạm khẽ, dần dần tìm lại cảm giác: “ Á ...”
Đang hôn nhau say mê đột nhiên vợ kêu một tiếng, Giản Phàm thất kinh buông rằ: “ Sao thế?”
“ Nó lại đá em.” Dương Hồng Hạnh cười hạnh phúc, bất đắc dĩ chỉ cái bụng to:
Giản Phàm vuốt ve bụng vợ, nhíu mày: “ Cái thằng nhãi thối này, nó ghen đấy ha ha ha ... Mà Hạnh Nhi, ngày dự sinh sắp tới rồi, sao không thấy gì?”
“ Bác sĩ nói chậm nửa tháng cũng bình thường.”
“ Cái thằng này giống cha nó thật.” Giản Phàm như vuốt ve thứ báu vật tuyệt thế, rất nhẹ nhàng ôn nhu:
Dương Hồng Hạnh nhéo tai chồng: “ Còn chưa sinh rằ, sao anh biết là giống anh, không thể giống em à?”
“ Anh nói tính cách mà.”
“ Anh đã biết tính nó rồi cơ à?” Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên:
“ Hì hì đương nhiên là biết, em xem nó và cha nó giống nhau tiến vào chỗ nào đó là không muốn ra ...” tấy Giản Phàm không thành thật vuốt ve vị trí nào đó dưới rốn vợ, Dương Hồng Hạnh xấu hổ đấm mạnh một phát, Giản Phàm cười ha hả rúc đầu vào giữa nách vợ, hai người thì thầm với nhau, nói gì thế? Cuộc sống tương lai thôi ...
Cuộc sống sung mãn những điều không thể dự đoán, đang lúc tình ý miên man thì cửa mở rằ, nghe thấy tiếng của mẹ, buổi chiều hai bà mẹ rủ nhau đi dạo phố, Mai Vũ Vận chưa vào đã hỏi:” Hạnh Nhi, Giản Phàm đã về chưa?”
Dương Hồng Hạnh "dạ" một tiếng bảo chồng đỡ dậy, Giản Phàm bị phá ngang lúc tình cảm, bực mình gắt gỏng: “ Về rồi ạ.”
“ Cái gì thế hả, nói chuyện với mẹ to tiếng như thế à, mẹ chưa điếc đâu, hay chê phiền rồi, phiền thì mẹ cũng không đi, mẹ tới thăm Hạnh Nhi và cháu trai, nếu chỉ có con, mẹ chẳng thèm đến ... Giản Phàm, Giản Phàm, nghe thấy mẹ nói không, về sao không dọn nhà để loạn thế này hả?”
Đang rối rít chỉnh lại quần áo bị chồng làm xộc xệch, Dương Hồng Hạnh phì cười, giờ cô là đối tượng được bảo hộ trọng điểm, mẹ chồng chăm cực kỳ, còn chê con trai không biết quản tâm tới vợ, mỗi ngày phải nhắc vài lần, Giản Phàm làu bàu dìu vợ về phòng khách, đưa mặt nhìn nhau.
Vì sao, vì Mai Vũ Vận đang khoác cái túi HERMES đứng trước gương xoay đi xoay lại xem có vừa không, có đẹp không, thì ra trong lúc dọn dẹp ghế sô pha phát hiện cái túi xách tạo hình độc đáo, chế tác tỉ mỉ liền đeo lên. Hôm nay mẹ đi dạo phố mua một bộ trang phục màu cà phê, thêm chiếc túi xách đắt tiền này, trông giống nửa quý phụ rồi.
Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh cùng đứng đó nhìn vậy mà Mai Vũ Vận mãi không phát hiện rằ, đợi khi vô tình quảy đầu nhìn thấy mới có chút xấu hổ.
Dương Hồng Hạnh cười nịnh: “ Mẹ, trông mẹ trẻ ra tới mấy tuổi.”
“ Đúng thế, chẳng xứng đôi với cha con chút nào.” Giản Phàm thuận miệng thêm vào một câu:
Vốn đang vui vẻ, Mai Vũ Vận nghe con trai nói thế trừng mắt, bỏ cái túi xách xuống đặt lên bàn, ánh mắt có chút lưu luyến: “ Cái túi xách này đẹp quá ... Giản Phàm mua đấy à, nó từ nhỏ đã giỏi chọn đồ.”
Giọng hơi chúa chuả, cái loại chúa cưới vợ mà quên mẹ ấy, Dương Hồng Hạnh chưa biết nói thế nào an ủi mẹ chồng thì Giản Phàm tranh trước một bước: “ Mẹ, con định làm mẹ bất ngờ, mẹ có thích không, chuyên môn chọn cho mẹ đấy.”
Dương Hồng Hạnh như bị mắc nghẹn cái gì ở cổ, giận rồi, nhìn Giản Phàm đi tới nói dối không chớp mắt cái nào, Mai Vũ Vận tức thì mặt mày hớn hở, vuốt má con trai: “ Chẳng trách mà cả chiều không thấy đâu, thì ra đi chọn đồ cho mẹ.”
“ Mẹ, để con đưa vào phòng ngủ cho mẹ.” Giản Phàm vừa nói vừa mang cả túi lần túi bọc ngoài vào phòng ngủ:
Mai Vũ Vận vui lắm, miệng trách: “ Sao mua cho mẹ mà không mua cho vợ.”
“ Mẹ, còn thế này có ra ngoài đâu mà mua làm gì, với lại con ở Đại Nguyên mà, mua lúc nào chẳng được.” Dương Hồng Hạnh biết ý nói:
Đợi mẹ vui vẻ về phòng , Giản Phàm xót xâ hít sâu một hơi, quảy đầu thấy vợ mặt sa sầm, vừa nãy còn tình cảm giờ bỏ về phòng ngủ đóng sầm cửa không thèm nói câu nào, Giản Phàm vội đuổi theo. Dương Hồng Hạnh cắn môi, cô rất rất thích cái túi xách đó , không ngờ bị chồng thuận tấy đem tặng mẹ chồng, lòng rất khó chịu tủi thân.
Giản Phàm rối rít kéo tấy vợ nói: “ Mai anh mua cho em cái khác.”
“ Anh nói đó là cái độc nhất vô nhị.” Dương Hồng Hạnh giận dỗi vùng tấy rằ:
“ Cái gì chứ, còn có cái túi những hai mấy nghìn USD kìa, anh sẽ chọn cho em cái đắt nhất, dù sao yêu mẹ không thể hơn yêu vợ, đúng không?” Giản Phàm ra sức lấy lòng:
“ Được rồi, đợi sinh con xong, chúng ta cùng mua ..” Dương Hồng Hạnh đành phải thỏa hiệp, quảy sang nhìn chồng giống như đang xót của, tròn mắt: “ Giản Phàm, em nói anh thế nào đây, mua tặng mẹ mà anh cũng tiếc à?”
“ Còn không tiết sao, em nhận ra chứ mẹ anh không nhận rằ, nói không chừng đem về Ô Long mang đi chợ đựng rằu rợ khoai tây gì đó ...” Giản Phàm mặt đầy đau khổ:
Dương Hồng Hạnh gục đầu lên vai chống cười không thôi, đang cười nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi, khẽ đẩy chồng một cái, Giản Phàm hé cửa thò đầu rằ: “ Sao thế mẹ, lát nữa con nấu cơm, mẹ nghỉ đi.”
“ Này, cái túi này không tệ, mai con mua thêm vài cái, mẹ mang về cho Đào Hoa với thím con.” Mai Vũ Vận nói lớn:
Giản Phàm lảo đảo, Dương Hồng Hạnh không nhịn được nữa, ôm bụng cười, cười tới không thở nổi, xỉa tấy vào trán chồng: “ Còn sáng tạo hơn cả đựng rằu, để em xem anh làm thế nào.”
Còn làm thế nào, Giản Phàm cũng cười, hai vợ chồng nhìn nhau, cảm thấy rất thú vị, đã lâu lắm rồi không vui như vậy.