“ Vào đi, cẩn thận một chút, để ở ban công ... bên này ...”
Cửa mở rằ, Giản Phàm tấy xách túi lớn túi nhỏ, chỉ huy người phía sau, bốn năm người mặc trang phục công nhân đi vào, mang theo một đống chậu cảnh. Dương Hồng Hạnh đang buồn chán ngồi trên ghế sô pha xem TV cắn hạt dưa, ngạc nhiên nhìn Giản Phàm, mấy lần định hỏi, nhưng thấy y bận chỉ huy người ta quên cả vợ, đành nén lại. Khi Giản Phàm thanh toán tiền xong tiễn người đi mới quảy đầu lại cười thần bí, đợi vợ hỏi.
Không ngờ vợ chẳng hỏi, chỉ nhìn vài phần mất kiên nhẫn, nữ nhân lúc có thai hoặc mãn kinh đều có vẻ mặt đó, Giản Phàm vội giải thích: “ Vợ ơi đừng giận, anh sẽ chuyển vào phòng ngủ vài chậu cảnh, có ít hoa cỏ thiên nhiên, ích lợi cho tinh thần, anh chuyên môn chọn cho em đấy, em xem đều là cây xanh quảnh năm, lá tốt không hoa ...”
“ Thừa thãi, hôm quả thì học trà đạo, hôm nay lại chơi chậu cảnh, anh mà có cái tố chất đấy à?” Dương Hồng Hạnh ngồi xuống ghế sô pha, mang thai 10 tháng rồi chưa sinh, bụng to khác thường, làm tính khí cô cũng rất tệ, may bác sĩ bảo mọi thứ đều rất tốt:
Giản Phàm vội chạy tới đỡ vợ, ghé mặt tới:” Ai sinh ra đã biết chứ, đều do học mà ra mà ... Thời gian quả anh đang tính làm sao học sống một cách ưu nhã. Trước kia chỉ biết ăn là không đúng, đợi em sinh con rồi, chúng ta thay đổi toàn bộ cách sống, bà nội thích cháu à, giao luôn cho bà nội, hai vợ chồng mình đi uống trà nghe nhạc. Đợi con lớn hơn chúng ta đi du lịch các nơi thay đổi không khí, em chẳng phải vẫn muốn có tuần trăng mật ở ngôi nhà gỗ bên biển à, chúng ta đi coi như đi trăng mật lần nữa nhé?”
“ Ưu nhã?” Dương Hồng Hạnh cứ như lần đầu tiên quen Giản Phàm, cái mặt tựa cười tựa không, hành vi này giống như tiền tấu sắp làm chuyện xấu gì đó, có điều tâm ý làm cô hài lòng, đẩy mặt Giản Phàm quả bên: “ Thôi đi, anh toàn thân hạ tiện, yên ổn mà sống đừng gây họa là được, em chẳng mong gì hơn đâu.”
“ Sao lại nhìn chồng em như thế, quá tổn thương tự tôn.” Giản Phàm buồn bực nói, lòng nghĩ, oa, phản tác dụng rồi, xem ra ấn tượng trong lòng vợ khó mà đảo ngược được:
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích: “Mẹ anh nói đấy, không phải em, còn nói là anh mà ba ngày không đánh, tắn cửa nát nhà, anh từ nhỏ đã lắm trò ... hi hi hi ...”
Dày công thiết kế không khí lãng mạn vậy mà khơi lên chuyện xấu năm xưa, Giản Phàm hô lớn thất sách, vợ sắp sinh rồi, mẹ chuyên môn từ Ô Long tới, chắc chắn là lại lôi đống chuyện cũ của mình rằ, hậm hực nói: “ Em rảnh rỗi thì hoạt động thân thể, đừng hoạt động cái mồm, người ta mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù, sao hai người lại như mẹ con ruột, cái gì cũng nói, anh thành đi ở rể à? Mẹ anh nói mà nghe được à, mẹ anh còn bảo em đẻ thêm hai đứa nữa, em đồng ý không?”
Dương Hồng Hạnh cười híp cả mắt, đó là đề tài mẹ chồng nói nhiều nhất sau khi tới Đại Nguyên, còn lấy bản thân làm gương, sinh nhiều còn có chỗ mà dựa. Ví dụ cô giáo Mai vốn cho rằng con gái giỏi giang con trai vô dụng, giờ thì hay rồi, đứa giỏi giang thì đi không về, chỉ đứa vô dụng mới dựa vào được.
Mấy năm quả chủ đề mẹ thích nhất là so sánh trước kia và bây giờ, hình thành tương phản, để chứng minh phương pháp dạy con của mẹ là chính xác. Có điều vào tai vợ chỉ hứng thú đi bẻ dưa nhà ai, cùng Phí Béo tốc váy bạn gái bị phụ huynh người ta tới nhà mắng thế nào, thành đề tài mua vui rất tốt cho vợ.
Giờ Giản Phàm ngày càng có cảm thụ về hôn nhân hạnh phúc của nam nhân điếc với nữ nhân mù rồi, hai vợ chồng còn ổn cứ nếu mà mấy đồng đảng của vợ tới, vợ vốn rất khéo léo biết ý thành miệng luôn mồm luôn miệng, mang thai 10 tháng, ngày càng lải nhải như mẹ.
Thở dài nghe vợ khoe lần này mẹ mang tới giày đầu hổ, còn bà nội xem bói nói thế này thế kia, Giản Phàm không xen miệng vào được, mỗi lúc như vậy y thường chạy vào bếp, hôm nay khổ công thay đổi ấn tượng của vợ, vì thế ném cái gói bọc lên ghế: “ Nghỉ mồm đi, tặng quà cho em đấy.”
“ Hả, tặng quà? Hôm nay đâu phải lễ tết ... Mà lễ tết anh cũng có tặng quà đâu?” Dương Hồng Hạnh lần nữa ngạc nhiên:
Giản Phàm đi ra ban công: “ Dỗ em vui chứ sao, bớt cho em suốt ngày bảo anh keo kiệt.”
“ Oa, là cái túi ...” Dương Hồng Hạnh bận mở gói quà, bỏ mấy thứ nước hoa khăn lụa rằ, một thứ làm cô sáng mắt, căn bản không nghe chồng nói gì:
Giản Phàm ra ban công lén lút thò đầu nhìn, vợ đang ôm cái túi, giống như cô bé lần đầu thấy búp bê barbiê vậy, thấy vợ nhìn, vội trốn đi.
“ Giản Phàm, bao bao tiền thế?”
“ Thấy bán ngoài đường, rẻ thôi.” Giản Phàm đắc ý nói:
“ Biết ngày anh chẳng biết cái gì tốt ...” Dương Hồng Hạnh nghe vậy bình thường lại, so với nam nhân vô tâm, chồng chỉ hơn một chút quản tâm tới ăn uống thôi, đó cũng là một loại hạnh phúc, có điều ở trong hạnh phúc đơn điệu ấy lâu, không thấy hạnh phúc nữa. Đặc biệt là hoài thai gần một năm, thân hình béo tới quá mức, rất ít ra khỏi cửa, cô có chút nhàm chán, thậm chí có chút nhàm chán với cả chồng rồi, trừ quản tâm tới con trong bụng, trừ mấy cô bạn thân, mẹ và người cha mới ra tù, gần như không có cảm giác gì với bên ngoài nữa.
Có điều chuyện này lòng cô lăn tăn gợn sóng, là cái túi nữ hiệu HERMES, màu đen đỏ rất kinh điển, chất da mềm mại dễ chịu, làm người ta nhớ tới thời thiếu nữ thanh xuân xách cái túi này nghênh ngang ra phố, thế nào cũng có tỉ lệ quảy đầu rất cao.
Cố ý làm mình khó chịu đây, chỉ thoáng vui vẻ, Dương Hồng Hạnh không cảm kích còn mắng thầm. giả đình tắn vỡ, cha vào tù, từ phượng hoàng ai ai cũng tâng bốc biến thành gà, sự chênh lệch ấy khiến cô khó khăn lắm mới điều chỉnh lại được tâm thái, may mà có được một phần ái tình gian nan, may mà giả đình gương vỡ lại lành, nhưng thời đại thiếu nữ thì làm sao lấy về được.
Đúng rồi, khi yêu nhau còn chẳng bao giờ tặng quỳ gì cho mình, kết hôn xong chỉ đưa tiền lương, tự nhiên vào lúc không cần nhất lại tặng món quà mình không cần nhất ... Cúi đầu nhìn cái bụng to tướng che đi cả nhần, bụng to tới mức làm áo không chịu nổi, đành mặc đầm bầu, xinh đẹp là thứ rời xâ mình lắm rồi ... Chẳng còn dũng khí khoác cái túi đẹp thế này đi soi gương.
Nghĩ tới mình xấu tới mức không xứng với cái túi đẹp đế này, mà lại là túi rẻ tiền, Dương Hòng Hạnh hậm hực ném lên ghế sô pha, tức rồi ... Cái túi lăn đi lại làm mắt cô sáng lên, không phải mắt sáng mà cái ký hiệu phản quảng kia làm mắt cô sáng rực.
Thôi rồi, khéo quá hóa vụng rồi.
Thấy vợ ném đồ đi, Giản Phàm thầm mắng chủ ý của Thành Mạn Đình chẳng ra làm sao.
“ Giản Phàm!”
Nghe tiếng vợ gọi Giản Phàm giật mình "ơi
một tiếng, quảy đầu lại không ngờ Hạnh Nhi chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cửa ban công, chột dạ hỏi: “ Đói à?”
“ Không đói, cái túi kia ở đâu rằ?” Dương Hồng Hạnh nghiêm giọng hỏi như thẩm vấn:
“ mua đấy.”
“ mua bao nhiêu tiền?”
Vợ quản lý đại quyền tài chính trong nhà, nên bị tra hỏi thế này thành quen rồi, Giản Phàm đáp: “ Mười mấy đồng, đồ rẻ tiền ấy mà.”
“ Lừa gạt.”
“ Không lừa.”
“ Câu này cũng là lừa gạt.”
“ Không lừa thật mà, em đưa chứng cứ ra xem.”
“ Hử, anh nghĩ em vô văn hóa như anh à?” Dương Hồng Hạnh lườm chồng một cái, giống hớn giống làm nũng, Giản Phàm mừng rỡ, vẻ mặt này lâu rồi không thấy, cười không nói, giống khảo nghiệm vợ, nghe cô nói: “ Hermes sáng lập năm 1837, lâu đời hơn cả LV, đồ xâ xỉ không chỉ đại biểu cho sự xâ hoa, nó còn là loại văn hóa, anh nghĩ em không nhận rằ, cái ký hiệu có thể làm giả, nhưng cái móng ngựa bạc khảm kim cương thì làm sao mà giả được.”
“ Hả, anh nghĩ vợ anh chất phác không nhận rằ.” Giản Phàm hứng trí nhìn vợ:
Dương Hồng Hạnh đắc ý: “ Nữ nhân coi trọng mặc hơn ăn, coi trọng bề ngoài hơn nội tâm ... Em nghe đám Vũ Vân nói suốt nên phải biết chứ ... Không nhìn ra anh cũng biết chọn đồ cho nữ nhân nhé, nói thật đi, bao nhiêu tiền?”
“ 9800 USD, không giảm đồng nào.”
Giản Phàm làm tư thế rất ngầu, đối với người theo chủ nghĩa thực dụng mua thứ xâ xỉ thế này, đúng là xót: