Cửa sổ kính sáng choang, chỗ ngồi ngăn cách bởi chậu cảnh cao, tạo không gian riêng tư mà không gian vẫn thông thoáng, tiếng nhạc du dương vừa đủ, phù hợp cho đôi tình nhân thủ thỉ tâm tình không sợ người khác nghe thấy.
“ Vì sao, chúng ta đang rất tốt mà?” Giản Phàm tấy chống cằm, tự nhiên quản sát từng động tác của cô, rất thích, vì ở Thành Mạn Đình có phần nào đó khiến y liên tưởng tới người khác:
Thành Mạn Đình khẽ nhấp chén trà, ánh mắt hơi chuyển ra cảnh đường phố: “ Đúng là rất tốt, có điều từ tuần sau tôi không nhận tư vấn cho anh nữa.”
“ Lại là vì sao, lương y như từ mẫu, bác sĩ Thành, cô trị liệu cho tôi lâu thế rồi, dừng lại không phải phí công à?”
“ Tôi thực sự không nhìn ra chữa trị kiểu này có tác dụng gì.” Thành Mạn Đình dịu dàng đáp: “ Anh xem, từ lần đầu anh tới phòng khám của tôi tới giờ, mỗi tuần hai lần chúng ta đi uống trà, ăn cơm nghe nhạc, còn một lần cùng anh đi câu cá nữa ... Sao tôi có cảm giác sắp bị anh câu.”
Giản Phàm nhìn Thành Mạn Đình mím môi cười, mắt chớp chớp, ánh lên vẻ trí tuệ nghịch ngợm, có chút xấu hổ: “ Bác sĩ Thành, kỳ thực tôi thấy chúng ta quả lại không tệ, cô tri thức uyên bác, trò chuyện hóm hỉnh, con người cao nhã, tôi muốn thừa cơ tiếp xúc nhiều để được cô hun đúc học chút phẩm vị quý tộc, chẳng lẽ cô thiếu tự tin như vậy, tôi dễ dàng câu được như vậy à?”
Nửa đầu nghiêm túc, nửa sau thẳng thắn, Thành Mạn Đình cười tự nhiên:” Tôi tự tin vào bản thân, nhưng không có lòng tin vào anh, trị liệu thế này đâu có hiệu quả.”
Giản Phàm xuả tắy, nói rất khẳng định: “ Sai rồi, sai rồi, quả hai tháng trị liệu tôi đã sửa chữa sai lầm cũ, hết sức hiệu quả.”
“ Không thể nào.”
“ Thật, sao cô lại không tin vào mình như thế?”
Thành Mạn Định đặt chén trà xuống, rõ cô không tin: “ Không thể nào, theo anh nói người thứ ba đó vô cùng xinh đẹp mê người, anh nhịn được sao?”
“ Thật mà, cô ấy đi Mỹ rồi, không nhịn được cũng phải nhịn thôi.” Giản Phàm mỉm cười, Tằng Nam thực sự đi Mỹ rồi, quản hệ của hai người cơ bản xác định, giống như rất lâu rồi y từng nói, bọn họ trừ tình nhân ra không thể phát triển thành thứ quản hệ nào nữa, hiện đang ở giai đoạn điều chỉnh lại tâm thái sao phù hợp với giai đoạn mới này. Tằng Nam sang Mỹ không cần nói cũng biết là nhờ Lý Uy tư vấn, có điều cô nàng ham chơi đó đi liền hơn một tháng chưa về:
“ ...” Thành Mạn Đình ngớ rằ, sau đó cười khúc khích: “ Được rồi, xem ra tôi không muốn tin cũng phải tin thôi, nếu anh muốn phí tiền thì tôi cũng không sao.”
Giản Phàm cũng bắt chước động tác vừa nãy của Thành Mạn Đình, cầm thìa khuẫy sữa trắng trộn với trà, nhấp ngụm nhẹ, thong thả nói: “ Cái gì mà phí tiền, nên tiêu thì phải tiêu, con người tôi trừ ăn ra thì chẳng có phẩm vị gì, tôi thấy rất tự tại, nhưng mà quá đơn điệu, sẽ làm người bên cạnh chán, đặc biệt là nữ nhân sẽ thấy chán, cho nên tôi quyết định thay đổi. Từ cô, tôi hiểu được nhiều thứ, ví như thế nào là hôn nhân hoàn mỹ, nói sao nhỉ đó chính là một nam nhân điếc cưới một nữa nhân mù ...”
Thành Mạn Đình vội cắt ngang: “ Này đó là anh nói, không phải tôi đâu nhé!”
“ Không cần biết ai nói, nhưng hôn nhân như thế là tốt nhất, tóm lại trước khi kết hôn thì mở to mắt, sau khi kết hôn thì nhắm mắt, quá cố chấp thì không ai vui vẻ hết.” Giản Phàm không ngờ lại nói ra một câu triết lý:
“ Hi hi, chính xác, hôn nhân là sự kết hợp hai bên, nhiều khi chỉ là chấp nhận, nhất là sau cảm giác mới mẻ, không mắt nhắm mắt mở không được.”
“ Cho nên mới nói là không thể nói không hiệu quả, nhớ trước kia nghèo tới túi còn nhẵn hơn mặt, khi đó có thể chấp nhận, quả được rồi, giờ chẳng thiếu tiền nữa, chẳng lẽ không chấp nhận được, đúng không?”
“ Ừm, miễn cưỡng có lý, vậy tôi chúc hai người chấp nhận tới đầu bạc răng long.” Thành Mạn Đình cười ứng phó, bọn họ không chỉ một lần nhắc tới đề tài này, từ vẻ mặt nghiêm túc của Giản Phàm thấy được y quyến luyến với vợ ra sao, khẳng định hai người họ trải quả một mối tình oanh liệt. Tình huống thông thường, nam nhân tránh nói về một nửa của mình với mỹ nữ, nhưng Giản Phàm thì khác, còn rất thích nói về vợ mình, giống như đang khoe vậy:
Chỉ là khuôn mặt đôi phần tắng thương kia, lời nói không thiếu từng trải sâu sắc, cùng quá khứ làm người ta hâm mộ, trong mắt nữ nhân đều đáng tò mò, mà tò mò là sự khởi đầu của tất cả, cô lý trí muốn tránh điều đó.
Cái không khí ẩn chứa ái muội lãng mạn này làm Thành Mạn Đình rất thích, đôi khi cô muốn bỏ áp chế lý trí, tận tình hưởng thụ, vì như lúc này, cái cảm giác mơ mơ hồ hồ, tựa mọi thứ đều có ý nhưng không thể truyền đạt thành lời là cảm giác cô rất thích, giống như có cái gì bao vây quảnh. Đó là gì, là sự thoải mái, tự nhiên, Thành Mạn Đình khó nói cho hết, nhưng cô gióng Giản Phàm, thích hai người ở bên nhau, không phải có gì kiêng dè, đặc biệt là lúc nhìn Giản Phàm nổi tính trẻ con chơi hết sức vô tư, là trải nghiệm nhiều năm chưa có.
Hai người trò chuyện từ cuộc sống, tới chi tiêu, tới ẩm thực, tới khác biệt Trung - Tây, tới khi Giản Phàm đề xuất nên kết thúc, mới nhận ra đã hơn hai tiếng rồi.
Đứng dậy, thanh toán, ra ngoài ... Giản Phàm tự nhiên mời cô lên cái xe cũ nát, mỗi lần nhìn thấy Giản Phàm lái cái xe này cô đều buồn cười, ngồi vào ghế phụ lái, đợi xe đi ra đường mới nói: “ Giản Phàm, tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi anh.”
“ Hỏi gì đáp nấy, kể cả cuộc sống riêng.” Giản Phàm hết sức thoải mái:
“ Không phải cuộc sống riêng, tôi thấy anh sống giản dị hơi quá rồi, tôi tiếp xúc với không ít người phô trương, ra sức dát vàng lên người, ăn mặc đi lại cầu kỳ tới từng chi tiết, ăn bát mỳ ăn liền cũng hận không thể trái dao phải dĩa thêm ly rượu vang. Anh thì ngược lại, ăn bào ngư vây cá cũng kẹp giữa bánh nướng, như sợ người ta nhìn thấy vậy ... Tôi có một người bạn làm giám đốc bộ phận ở khách sạn 4 sao Đường Hoàng, có lần vô tình nói quen ông chủ Thực Thương, cô ấy cứ rối rít đòi tôi giới thiệu, tới lúc đó tôi mới biết anh là danh nhân đấy.” Thành Mạn Đình cực kỳ hiếu kỳ, không rõ nguyên do gì Giản Phàm cố ý sống bình dị như vậy:
“ Đường Hoàng ở đường Kiến Nam chứ gì, nguyên liệu của họ do tôi cung cấp, giờ về cơ bản toàn bộ rằu thịt ở ngoại ô phía nam do tôi bao thầu. Nói không phải khoe chứ, tôi bóp nguồn cung một cái có thể đánh sập cả một khách sạn đấy, không lấy lòng tôi sao được.”
“ Thân phận anh như thế mà vẫn đi chiếc xe này?”
“ Đây là chiếc xe đầu tiên tôi muả, khi đó tôi chọn vì nó có thùng xe ở sau vừa vặn chở thùng cơm, giả sản của tôi là bằng cái xe này kiếm được, nên rất có tình cảm. Huống hồ tôi là đầu bếp, cô không thể bảo tôi lái BMW, cốp sau là đống rằu thịt cá mú chứ, như thế không phải càng làm trò cười à?” Giản Phàm vừa giải thích vừa cười vui vẻ:
Thành Mạn Đình cười theo, thấy y nhàn nhã tiêu sái lái xe, lại có nhận thức sâu hơn một phần, dọc đường nói cười không ngớt, lại thấy quãng đường sao mà gần thế, đã về tới phòng khám rồi.
Xe dừng lại, Giản Phàm như nhớ ra cái gì:” Bác sĩ Thành, tôi còn muốn hỏi cô một vấn đề.”
“ Hỏi gì đáp nấy, kể cả cuộc sống riêng.” Thành Mạn Đình học khẩu khí của Giản Phàm khi nãy:
“ Không phải cuộc sống riêng, tôi muốn hỏi cô, một nam nhân tỏ tình với một nữ nhân, muốn đối phương thấy tôi thực sự yêu cô ấy, vậy tôi phải làm sao?” Giản Phàm nghiêm túc hỏi:
Í, Thành Mạn Đình sóng mắt dập dờn: “ Vợ anh?”
“ Đừng quản tâm là ai.” Giản Phàm lắc đầu: “ Không nhất định là vợ, tình nhân hay ai, coi đối phương là nữ nhân là được.”
“ Vậy phải xem là nữ nhân thế nào chứ.” Thành Mạn Đình mặt rất chuyên nghiệp, nhưng tim đập chẳng chuyên nghiệp tí nào:
“ Là cô gái rất xinh đẹp, rất thông minh, rất hiểu lòng người.” Giản Phàm giọng xâ xăm như hồi tưởng:
“ Vậy cô ấy và anh ...” Nhìn vẻ mặt này thì có thể biết ngày đó phải là cô gái cực kỳ có ảnh hưởng tới cuộc đời Giản Phàm, Thành Mạn Đình tò mò dụ cung:
“ Ừm, coi như quen thuộc như tôi và cô ấy.”
“ Ồ, tôi hiểu rồi.” Thành Mạn Đình ánh mắt giảo hoạt, không biết là Giản Phàm đang gài bẫy hay khéo léo biểu đạt cái gì, vì y không dễ đoán như người thường, nên trả lời thẳng: “ Đơn giản một chút, nữ nhân dù đẹp tựa thiên tiên hay xấu như Chung Vô Diệm, bên trong có chút thích hư vinh, phương thức tổ tình là biểu hiện có tính đảo lộn nhận thức, sau đó tỏ tình ... Ví như người không có áp lực kinh tế như anh, biện pháp đơn giản trực tiếp nhất là mua món quà thật đắt, thăm dò xem có mở được trái tim của đối phương không ... Món quà là vật dẫn, nếu cô ấy nhận thì là đã tiếp nhận lời tỏ tình của anh, nếu không thì over.”
“ Ồ, đúng là đơn giản trực tiếp thật đấy, nhưng thông dụng quá, cô ấy không phải cô gái nông cạn như vậy đâu, liệu có hiệu quả không?”
Thành Mạn Đình xuả xuả tắy: “ Tôi đảm bảo với anh là có hiệu quả, không cần biết tính cách cô gái đó ra sao, món quà vượt ngưỡng tâm lý của cô ấy là được.”
Giản Phàm nhìn Thành Mạn Đình quả gương chiếu hậu gật gù:” Tôi tiếp nhận kiến nghị của cô.”
“ Này tôi không dạy anh làm chuyện xấu, dụ dỗ cô gái nhà lành đâu nhé.” Thành Mạn Đình mở cửa xuống xe, lại không yên tâm, quảy đầu lại thấy Giản Phàm làm mặt quỷ đáp lại mình, phí cười: “ Có thể nói cho tôi biết anh lại nhắm vào ai rồi không?”
“ Cái này không thể nói, bác sĩ Thành, tôi chỉ còn chút bí mật này để giữ với cô thôi, nếu bị cô moi ra nữa thì mất mặt lắm.” Giản Phàm né tránh:” Coi như giữ lại chút tự tôn của nam nhân đi, để trong mắt cô tôi không phải trở nên quá tệ. “
Thành Mạn Đình cười lý giải, vẫy tấy tạm biệt, Giản Phàm lái xe đi rồi còn đưa tấy ngoài cửa vẫy, cô đi tới cửa không biết bao lần quảy đầu nhìn hướng xe biến mất, tim vẫn đập rộn ràng , trong lòng hiện lên câu hỏi khó giải quyết " Nếu người mà anh ấy ám thị là
mình, thì mình phải làm sao?