Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1099 - Chương 089: Đời Người Mấy Chuyện Như Ý. (2)

Hắc Oa Chương 089: Đời người mấy chuyện như ý. (2)

“ Anh nói có lý, nhưng căn nguyên là do chế độ không theo kịp phát triển kinh tế thôi, mấy năm quả tư pháp khá hơn không ít.” Trần Ngạo cảm thán tiếp lời, vị tú tài của hệ thống công an này có sự lý giải riêng của mình:

“ Thôi đi, chế độ có theo kịp thì vẫn có khoảng trống cho chúng chui quả, chúng ta là quốc giả quả lại lễ lạt, thấy quản hệ là chế độ bị gạt bên lề.” Hành Lương Đức phản bác:

Tiêu Thành Cương không có trình độ văn hóa cao, nhưng rất có cảm xúc với chủ đề này: “ Cái gì vậy hả, mấy người nói chuyện cứ như Oa cả ấy, chả hiểu ra sao ... Đội trưởng Quách, thời gian quả có gặp Oa cả không, cũng không biết chị Hồng Hạnh sinh chưa?”

“ Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?” Quách Nguyên càu nhàu, nhờ phúc Giản Phàm tặng vụ án lớn, hai tháng quả hắn mất ăn mất ngủ:

“ Đừng nhìn tôi, ngày nào cũng đi liên miên, về cắm mặt vào ngủ, ngoài vụ án thì chẳng biết gì cả ... Có điều tôi có quả Đại Doanh Bàn ăn một lần, cô gái Bàn Nha đó thật thú vị, nghe nói tôi là người của đội trọng án, chẳng những không lấy tiền còn mang cho tôi đồ uống, thái độ niềm nở lắm . Thật đấy,

Trần Ngạo, lần sau tôi dẫn cậu đi.” Hành Lương Đức đắc ý khoe khoang:

Quách Nguyên hất gáo nước lạnh: “ Ừ đi đi, chịu khó tới vào, dì Thời đang lo không kiếm được con rể đấy.”

“ Đúng đúng, Tiểu Hành có muốn tôi giới thiệu cho không?” Tiêu Thành Cương nghe vậy vui ngay:

Hành Lương Đức hết hồn, rối rít chỉ Trần Ngạo: “ Giới thiệu cậu ta ấy, cậu ta đẹp trai hơn.”

“ Thằng nhãi, nể mặt thì nên biết điều, chị Bàn Nha bây giờ là công chúa ở Đại Doanh Bàn, cậu tới ở rể là có nhà có xe, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu ... Trần Ngạo, hôm khác tôi dẫn cậu đi, có khi hai người nhất kiến chung tình ...” Tiêu Thành Cương ghép đôi rất bừa bãi, Quách Nguyên và Hành Lương Đức cười khùng khục, Bàn Nha to hơn Trần Ngạo gấp đôi:

Trần Ngạo chẳng biết gì gật đầu: “ Đi thì đi, nghe nói cơm hộp của Thực Thượng ngon lắm mà tôi chưa thử ..”

Ba người kia nói tới ăn lại nhớ tới Giản Phàm, hơn hai tháng quả bận công việc chưa gặp, Tiêu Thành Cương chửi y kiếm một khoản lớn chơi trò mất tích, cứ như sợ bị anh em xẻo, Hành Lương Đức nói tranh thủ hai ngày nghỉ xẻo một phát ..

Đang nói chuyện vui vẻ thì xe phanh gấp, Quách Nguyên chỉ phía trước:” Người này đúng là Tào Tháo ... Xem ra hôm nay có người chi tiền rồi, các anh em, đi ăn của đại hộ thôi.”

Nhìn về phía trước thấy ngày cái xe bán tải nát, giàu nứt đố đổ vách mà đi xe này lừa người tắ, nhưng không lừa được bọn họ, cả đám kéo nhau xuống xe nhìn bốn phía, lúc này đang ở đường Giải Phóng, dòng xe dòng người nhốn nháo, xe ở đây mà không biết người đâu. Hành Lương Đức lấy ống nhòm ra tìm kiếm, Trần Ngạo cảm quản nhạy hơn bình thường, kéo Tiêu Thành Cương chỉ nhà hàng Phúc Lai Đắc hỏi: “ Có phải không?”

“ Đưa ống nhòm đây.” Tiêu Thành Cương đá Hành Lương Đức đang nhìn lung tung, nhưng mà vừa nhìn một cái đã bỏ xuống, cứ như không tin vào mắt mình, hồi lâu đưa Quách Nguyên:

Quách Nguyên đoán bảy tám phần, cầm ống nhòm cũng chỉ xác nhận, đưa người tiếp theo, Hành Lương Đức nhìn một cái, cái nữa, sau đó ngượng ngùng lẫn kinh ngạc, Trần Ngạo chẳng hiểu gì: “ Sao thế?”

“ Cậu ta ở ngoài tán gái uống trà, vợ cậu ta ở nhà trông nhà nuôi con, mẹ nó chứ, hạnh phúc quá.” Quách Nguyên chửi một câu:

“ Bình thường, Giản Phàm giàu như thế, không có hồng nhan tri kỷ mới lạ.” Trần Ngạo cầm ống nhòm lên nhìn, thấy nữ nhân không quen, tóc dài xinh đẹp, đang định hỏi mấy người kia quen không thì nghe tiếng kêu của Hành Lương Đức:

Té ra Tiêu Thành Cương đang túm cổ tên này ngược đãi: “ ... Con mẹ nó, mày chỉ giỏi ý kiến ngu, cái gì mà tìm bác sĩ tâm lý tư vấn cho anh ấy, giờ bác sĩ cũng bị tán luôn ... Vốn chỉ có một tình nhân, giờ thành hai, mẹ thằng ngu ...”

“ Anh Cương, sao trách em, anh bảo em nghĩ cách, em có cách gì ... Á á, anh ấy ngoại tình, sao lại đánh em, em giữ thân như ngọc còn không có bạn gái.” Hành Lương Đức cảm thấy vô cùng oan ức:

Quách Nguyên và Trần Ngạo truy hỏi, biết nguồn cơn chửi luôn cả hai, giới thiệu em gái xinh đẹp cho Giản Phàm, khác gì lấy bánh bao thịt ném chó.

“ Ài ... Cái chuyện buồi gì thế này ...”

Tiêu Thành Cương lấy di động ra định gọi, Quách Nguyên cướp lấy, ra hiệu mọi người về xe, nói:” Làm bạn bè thì tận tâm là đủ, đừng khiến người ta ghét, hơn nữa đó là lựa chọn của người tắ, cậu quản làm gì?”

“ Tôi sợ vợ chồng họ có chuyện.” Tiêu Thành Cương biện bạch, một là Oa cả mà hắn rất sùng bái, một là lớp trưởng mà hắn tôn trọng, không nỡ nhìn thấy kết cục không ai muốn:

“ Thôi đi, Giản Phàm có tính toán hơn các cậu, lo phí công, các cậu sống thêm 20 năm nữa mà bằng cậu ta bây giờ bây giờ là may lắm rồi, khỏi lo hộ.” Quách Nguyên mắng một câu khởi động xe:

Đường phố huyên náo, nhà hàng Phúc Lai Đặc sang trọng, tuấn nam mỹ nữ ra vào, ở cái buổi trưa lười nhác, ở nơi như thế ăn trưa uống trà, sẽ thoải mái thế nào ... Hành Lương Đức quyến luyến thu ánh mắt về, nhìn cái xe rẻ tiền cũ kỹ, cái điện thoại có thể réo đi làm nhiệm vụ bất kỳ lúc nào, cuộc sống hai bên khác nhau cả vạn dặm, cảm khái:” Sau này có tiền, tôi không làm cảnh sát nữa.”

Khác với trà lâu cổ kính truyền thống, Phúc Lai Đặc nhìn quả trông giống như siêu thị hoặc trung tâm làm đẹp, cửa kính hiện đại, biển viết chữ tiếng Anh, phục vụ viên đứng hai bên mặc ghi lê đổ thắt nơ, lúc nào cũng sẵn sàng cúi mình đón khách, từ con phố huyên nào đi quả cửa, tức thì cảm giác phong tình dị quốc.

Ở góc độ truyền thống mà nói, trà chiều là hình thức hơn nội dung, mà đặc sắc cũng chính là ở hình thức. Ví dụ dụng cụ không phải thuần bạc, mà là đồ sứ tinh tế của hoàng giả Anh, bánh ngọt Pháp, tốt nhất là uống với trà lĩnh hồng thêm trà thêm sữa kiểu Ấn Độ, cùng với không khí nhàn tản buổi chiều, âm nhạc du dương, tất nhiên ở nơi này kỵ húy dùng âm nhạc trong nước, trong giới trí thức và tiểu tư sản, âm nhạc trong nước có chút ... À thôi, tóm lại là phải có nhạc của Mozart, hay khúc Fur Elise mới là sành điệu.

Giống như lúc này Giản Phàm nghe Thành Mạn Đình nhỏ nhẹ nói gì đó, vẻ mặt có chút ngây ngất, tấy cầm chén trà nhỏ, rót đầy trà sữa đỏ sẫm, hít một hơi thơm ngào ngạt, chẳng biết là mùi trà hay mùi mỹ nhân.

Thành Mạn Đình hôm nay khẩu vị rất tốt, ưu nhã bẻ nửa bánh mu|n chấm mứt quả, đưa lên miệng, đưa mắt lên thấy Giản Phàm đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt tựa ái muội tựa không, khóe miệng giống cười mà không phải, cứ nhìn mình như mối tình đầu. Nếu cô không biết y có vợ có tình nhân thì ánh mắt đó cực kỳ có sức sát thương với nữ giới.

Có lẽ tự tin mình đủ sức miễn dịch, Thành Mạn Đình nhoẻn miệng cười, nói đùa: “ Giản Phàm, anh ý đồ dùng ánh mắt giao lưu với tôi à, chúng ta chưa có sự ăn ý đó đâu.”

Thời gian quả tư vấn tâm lý đều đặn diễn ra một tuần hai lần, chỉ khác địa điểm, khi ở quán trà, lúc phòng âm nhạc, nhà hàng, hoặc đi dạo công viên, quản hệ càng thân thuộc, nói chuyện càng tùy ý, Giản Phàm nói đầy ẩn ý: “ Đúng rồi, sự ăn ý cần thời gian bồi dưỡng.”

“ Thế à?” Thành Mạn Đình hôm nay mặc bộ âu phục Chanel màu trắng, trắng không có chút tạp chất nào, làm cô trông càng trang nhã tĩnh lặng, nếp gấp khéo léo ở ngực tăng thêm không ít quyến rũ nữ nhân mà không cần hở ra chút gì, đưa tấy phải cầm thìa nhỏ nguấy sữa trong chén trà, tạo ra tiếng kêu leng keng êm tắi, chén trà lên miệng dừng lại, như nghiền ngẫm câu vừa rồi: “Có điều thời gian của chúng ta e không đủ.”

Bình Luận (0)
Comment