Thời gian cứ trôi đi một cách bất tri bất giác, chớp mắt một cái lại tới Quốc Khánh rồi, phố phường lại đông đúc, dòng người nô nức đổ tới khu vui chơi, thắng cảnh hoặc trung tâm mua xắm.
Tất nhiên không phải ai cũng thế.
Cùng một thành phố, khác thân phận, có vòng tròn quản hệ khác nhau, có mối quản tâm khác nhau, nhưng suốt hai tháng quả rất nhiều người thảo luận cùng một sự kiện, vụ giải tỏa ở Bắc Thấm Phường.
Có rất nhiều phiên bản lan truyền ngoài đường phố, nhưng đại khái giống với truyền thông đưa tin, vì lần này phương diện công an dùng tư thái cao phá án, hoặc vì thành ủy, chính phủ mạnh tấy dứt khoát được vài phần lòng dân, chỉ trích đổ về phía nhà khai phát được coi là chảy máu đạo đức và công ty giải tỏa căn bản không có máu người.
Cty giải tỏa Bình Dương vì chuyện này bị phạt nặng, hủy đăng ký kinh doanh, bồi thường cho hộ giải tỏa, tuy tổng giám đốc Vương Bình Dương ít lộ diện, nhưng người biết chuyện đều nói lần này tốn kém lớn, đủ các loại bồi thường thêm vào tịch thu các loại máy móc hạng nặng, e là lần này lột cả quần trả nợ.
Có tin đồn trong phạm vi nhỏ là phân cục trưởng Hứa Hương Nam vì sự kiện này bị liên lụy, cũng có người nói là do đứa con trai vô dụng chơi thuốc phiện liên lụy, bị xử lý nội bộ, người trong nghề gọi là "tan ca" rồi. Vốn chỉ là tin đồn thôi, nhưng tới tháng 8, văn kiện cách chức truyền ra mới được chứng thực, vị phó chi đội trưởng chi đội hình sự thay thế, tin đồn chuyển hướng, vì vị tên Lục Kiên Định này vốn là lái xe của bí thư Ngũ, khẳng định là bí thư Ngũ trước khi nghỉ hưu muốn đột kích đề bạt cấp dưới.
Trong hệ thống chỉ có chút động tĩnh nhỏ, còn ở khu Hạnh Hoa Lĩnh thì động tĩnh lớn, ngày cả khu trưởng cũng mất tích, sau đó có tin là khu trưởng Giang Thấm Binh tham giả học tập tổ chức ở thành ủy, phó khu trưởng nắm quyền thay. Chuyện có vẻ đơn giản, sau đó thông báo miễn chức lãnh đạo chịu trách nhiệm vì sự kiện Bắc Thấm Phường và từ hàm hồ " phân công khác" là ai cũng biết không đơn giản.
Đúng là không đơn giản, lại quả một tháng nữa, đột nhiên truyền ra tin Giang Thấm Binh vì tham ô hối lộ và bao nuôi tình phụ bị song quy, gây ra chấn động không nhỏ ở chính phủ khu, cơ mà xôn xào là vì mọi người đi nghe ngóng xuất thân khu trưởng mới, vì Giang Thấm Binh rời chức hai tháng lời bàn ra tán vào gì cũng nói hết rồi.
Phân cục trưởng thay người, khu trưởng thay người, giờ cả cục địa chính cũng có thay đổi lớn, nghe đâu là nhân vật thần bí nào đó tố cáo, cục chống tham nhũng, viện kiểm sát sắp lập án điều tra rồi.
Chưa hết có người tin tức linh thông nói Lôi Hàm Dương tổng giám đốc Cty khai phát địa ốc không Kinh sau khi bị cảnh sát tạm giữ 48 tiếng đã biến mất, đồn đại là từ chức ra nước ngoài rồi, thời buổi này lòng người khó đoán, nói không chừng người ta trước khi đi đâm một phát sau lưng ... Dù sao người làm quản bây giờ, đôi khi đúng là ăn của người ta lấy của người ta hơi nhiều một chút, bị hận cũng trách ai.
Ôi làm quản như làm kỹ nữ ấy, nói thì phong lưu tự đắc lắm, trong lòng có ai không nơm nớp lo sợ.
Đúng rồi, nói nhiều như vậy, mọi người đã hiểu chưa?
Kỳ thực sau sự kiện hỗn loạn này, có một đôi bàn tấy vô hình thao tác, nếu không thì làm sao một sự kiện giải tỏa gây ra ảnh hưởng xấu như vậy. Giờ người ta chú ý phán quyết hung thủ, chú ý tới mấy cái ghế trống, chứ ai còn quản tâm tới cư dân Bắc Thấm Phường còn chưa được bồi thường, càng chẳng ai nhớ tới người chết Tống Bân chưa chôn, phía sau còn có hai mẹ con chạy khắp nơi tố cáo, dù có người ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ buông một tiếng thở dài thương hại.
Cuộc đời là thế, chẳng ai dễ sống.
Ngày 2 tháng 10, tòa án nhân dân trung cấp Đại Nguyên, có phiên xét xử công khai, trong tòa không còn chỗ trống, ngoài tòa đầu người nhung nhúc, nào quần chúng, nào là cảnh sát nào là phóng viên, 19 nghi phạm liên quản, dùng tới cả đặc cảnh hộ tống, áp giải thế này là quy cách cao lắm rồi, báo chí truyền hình chưa đưa tin, nhưng trên mạng đã nổ tung.
“ ... Tòa án thông quả tra xét làm rõ, vào 0 giờ sáng ngày 3 tháng 7, đường Bắc Thấm Phường, các bị cáo Thương Á Quân, Hà Lượng vì lợi ích ích kinh tế, tụ tập người tiến hành giải tỏa phi pháp với những hộ giả đình chưa ký hợp đồng giải tỏa, trong quá trình đó xảy ra tranh chấp, nghi phạm Hà Lượng dùng hưng khí cù đánh bị thương Tống Bân ngăn cản giải tỏa, khi đưa tới bệnh viện cứu chữa không được tử vong .”
Loa phóng thanh không mang chút sắc thái tình cảm nào truyền âm thanh từ trong tòa ra cho quần chúng đợi ở ngoài, tất cả im lặng lắng nghe, giống như tưởng niệm cho sinh mạng đã mất. Cho dù ngày hôm nay chính nghĩa có tới muộn màng thì vẫn không thể che lấp được nuối tiếc với người chết và nguội lạnh với cái thế giới này.
Cách một con phố, ở đầu đường đỗ chiếc xe cảnh sát cũ, ở nơi này không nghe được tiếng loa nữa, liên tục ba ngày xét xử, với người ngoài còn có cái đáng xem, đối với hình cảnh nói thì nhàm rồi, chỉ đợi kết thúc xét xử.
Không lâu sau một đoàn người từ trong sân tòa ùa rằ, đám đông hỗn loạn, xâ quá không nghe rõ, chỉ thấy mọi người ùn ùn kéo về một phía rồi tiếng còi cảnh sát hú ầm ĩ, đội ngũ áp giải từ từ rời đi.
Có ba người chạy tới vỗ cửa xe, người trên xe lúc này mới như tỉnh ngủ ngáp dài vươn tấy ra mở cửa: “ Phán chưa?”
Quách Nguyên vừa khởi động xe vừa hỏi, đi lên là Tiêu Thành Cương, Bành Lương Đức và tú tài Trần Ngạo, nghỉ lễ Quốc Khánh, hôm nay mấy anh em sau thời gian dài bận rộn tụ họp với nhau, trước tiên tới nơi này nghe xét xử.
“ Phán rồi, Hà Lượng tử hình, Oa cả đoán đúng thật, dư luận phản ứng lớn như thế, không bắn không được. Thân thích có tiền cũng mong hắn chết.” Tiêu Thành Cương vẻ sảng khoái như thù lớn được báo vấy, còn không à, nhớ lại tối hôm đó mà ức, lần này hả giận rồi, trước đó cứ lo Hà Lượng là cháu Giản Hoài Ngọc mà được nương tắy:
“ Còn Thương Đại Nha?” Kỳ thực Quách Nguyên chỉ hứng thú với người này:
“ Thủ phạm chính, 6 năm tù, cùng bồi thường dân sự ... Do tự thú, lại có biểu hiện lập công nên được xử nhẹ, xung quảnh thảo luận không phục, cho rằng tên này ít nhất phải bị tử hình hoãn thi hành.” Hành Lương Đức thò cổ lên ghế trên góp vui: “ Cái thằng ngốc đó phán xong còn cười, trong mười mấy người bị đưa ra xét xử thì hắn tỏ ra ngông nghênh nhất, chẳng lo sợ gì.”
“ Tà không thể thắng chính, hắn ngông nghênh tới mấy thì sao? Cũng vào tù thôi.” Trần Ngạo cũng bộ dạng khoan khoái lòng người:
Quách Nguyên không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên tâm lái xe, xe từ từ tăng tốc, nghe đám đồng nghiệp thảo luận, nhất là Hành Lương Đức và Trần Ngạo còn nói gì đó tới chính nghĩa không nhịn được cười.
Tiêu Thành Cương thắc mắc: “ Sao thế đội trưởng Quách, chúng tôi lại nói gì ấu trĩ à?”
“ Không những ấu trĩ mà còn vô tri ... Tổ chức giải tỏa là Cty Bình Dương, ông chủ được bảo lãnh đợi xét xử, phong ba quả đi, chỉ bồi thường một chút là xong việc, đổi tên công ty lại đi giải tỏa tiếp. Địa ốc không Hinh và xí nghiệp Giản thị mua chuộc Cty giải tỏa thì không hề nhắc tới trên tòa. Nói tới căn nguyên thì do chính phủ bán đất thu tiền mà không lo tái định cư cho người dân, các cậu nói có trách nhiệm của họ không? Nhưng khu trưởng mới lên vẫn bán đất kiếm tiền ... Nên nói hung thủ bị trừng trị thì đúng, chứ nói chính nghĩa, công lý được thực thi thì còn ngây thơ lắm ” Quách Nguyên giọng lành lạnh bình phẩm: