Tạm bỏ quả cuộc sống trong tù uy phong của Thương Đại Nha, lại nói Quách Nguyên đợi cho cảnh sát lần lượt dẫn từng người đi, bản thân tụt lại cuối cùng, đến khi hành lang không còn ai nữa, khẽ gõ cửa phòng bên, cửa hé mở, một cánh tấy tóm lấy kéo tọt hắn vào trong.
Là Giản Phàm, nhìn giường có hơi lộn xộn, chắc nấp ở đây lâu rồi, Quách Nguyên trừng mắt lên như nhìn nghi phạm.
Giản Phàm sờ má hắn, chẳng có tí đàng hoàng nào: “ Này, đội trưởng Quách, cười cái đi, tôi cho anh kinh phí, nghi phạm, tìm cả cho anh kẻ đứng sau, anh chờ thăng chức đi chứ, sao mặt khó coi thế?”
“ Bánh quá lớn, đội bốn quá nhỏ, chúng tôi tiêu hóa sao được, cậu gây rắc rối cho tôi thì có.” Quách Nguyên gạt tấy Giản Phàm rằ:
“Được lợi còn ra vẻ, loại người gì thế không biết.” Giản Phàm bĩu môi:
“ Thế cậu thì là loại gì?” Quách Nguyên kéo Giản Phàm ra khỏi phòng, vừa đi vừa mắng: “ Cái đồ vương bát đản, tôi cứ nói sao Thương Đại Nha đột nhiên lại thông minh như thế, khiến chúng tôi chạy vòng vòng, té ra có tên quân sư đầu chó ở phía sau giở trò. Giờ chuyện ầm ĩ lắm biết không hả, bí thư Ngũ đang tọa trấn đại đội bốn kìa, đi, bí thư Ngũ bảo tôi đưa cậu về làm rõ tình hình.”
Giản Phàm kháng cự: “ Ê ê, tôi làm gì, tôi chỉ khuyên nghi phạm ra đầu thú thôi mà.”
Quách Nguyên trợn mắt:” Chột dạ rồi chứ gì, về cho cậu biết thủ đoạn.”
“ Dọa ai đấy?” Giản Phàm bực mình gạt tấy hắn: “ Có muốn tôi dọa lại quân của anh sợ són đái ra không? Năm xưa vào ban đốc sát tôi còn chả sợ.”
“ Tự hào quá nhỉ ... Hừ, phải rồi, làm sao cậu khuyên được Thương Đại Nha ra đầu thú thế? Tên đó ngoan cố lắm, vậy mà hôm nay lại phối hợp.”
“ À, tôi dùng sức hút nhân cách cảm hóa đấy.”
Quách Nguyên nhổ phỉ: “ Tiện cách thì có, tôi hoài nghi vụ đập xe hôm quả cậu có tham dự, cái trò đó cậu thích nhất.”
“ Vớ vẩn, tôi ở bên cạnh nhìn thôi, nói trước, lúc đó trời tối đen như mực, tôi chẳng nhìn thấy ai.”
Quách Nguyên dở khóc dở cười, biết tên này rất thích đứng sau lưng giở trò xấu xâ, chiến hữu ngày xưa giờ thành ra thế này, tức giận co chân đá, Giản Phàm né một cách nhẹ nhàng còn cười khinh bỉ, Quách Nguyên bực bội quảy người bỏ đi.
“ Đội trưởng Quách, anh tức cái gì, có phải là đập xe của anh đâu, huống hồ có công ty bảo hiểm bồi thường, liên quản chó gì tới anh chứ?” Giản Phàm cười khì khì kéo Quách Nguyên lên xe mình:
Bao nhiêu việc nghiêm trọng như thế, nói tên này là đồng lõa phạm tội đều không quá, vậy mà tên này không coi ra gì, Quách Nguyên hết nói:” Cậu lại hủy một cảnh sát rồi, còn là phân cục trưởng.”
“ Là hắn tự hủy mình, tôi giúp loại bỏ một tên cảnh sát biến chất làm trong sạch đội ngũ, anh thu mấy giọt nước mắt đồng tình không đúng chỗ lại đi.” Giản Phàm lái xe bĩu môi nói một câu làm Quách Nguyên im luôn:
Xe về đại đội bốn, hai người ôn chuyện cũ thì ít tranh luận thì nhiều, e rằng thân phận khác biệt, ngăn cách ngày càng lớn, sắp tới nơi thì không ai buồn nói nữa. Đi quả cổng, cái đại đội được coi là nơi đi đày này, hôm nay rất náo nhiệt, Audi, Mitsubishi, Huyndai đỗ đầy sân, tràn cả ra cổng. Quách Nguyên xuống xe đi trước, Giản Phàm xuống sau thấy Tằng Nam và Đường Đại Đầu ở cửa, đi nhanh tới.
Hơn một tiếng trước ở khách sạn Hòa Bình, Giản Phàm thông quả Tằng Nam báo với Ngũ Thần Quảng rồi, cả chứng cứ cũng giao cho cô, đó là lựa chọn duy nhất, toàn những nhân vật lớn như thế, y chọc vào không nổi.
Sắc mặt Tằng Nam có chút khó coi, mấy tiếng trước còn thủ thỉ trên giường, không biết xảy ra chuyện gì rồi, Đường Đại Đầu tập tà tập tễnh đi tới, mặt đỏ gày như uống rượu, Giản Phàm hiểu rằ, chọc giận Lão Đường rồi.
Quả nhiên Đường Đại Đầu bất chấp cảnh sát gần đó, tóm cổ áo Giản Phàm: “ ... Cậu, cậu, cậu ... Cậu đưa Lão Thương vào đó ... Cậu ..”
Hai mắt tóe lửa, không ngưng lắc Giản Phàm, nói không ra lời nữa, Giản Phàm biết tình hắn nên không nói, chuyện này không phải vài ba câu mà giải thích rõ ràng.
Thấy tình thế không ổn, Tằng Nam chạy tới kéo Đường Đại Đầu rằ, Đường Đại Đầu còn muốn vung nạng đánh giản Phàm: “ Thứ chó má, Lão Thương coi cậu là anh em, cậu coi thường hắn cũng được, không muốn dính líu tới hắn cũng đành, vậy mà còn đâm sau lưng hắn là sao ... Con mẹ nó, cậu có phải là người không?”
Giờ đã tàn phế, Đường Đại Đầu không kháng cự lại được Tằng Nam, khạc đờm nhổ, Tằng Nam quảy đầu nhìn thấy cục đờm nhổ trúng mặt Giản Phàm, nhưng Giản Phàm không phản ứng.
“ Phì.” Đường Đại Đầu nhổ thêm một bãi nữa, vẫn không thấy có động tĩnh gì, hất tấy Tằng Nam rằ, tập tễnh bỏ đi, xem ra không thèm quản hệ với Giản Phàm nữa.
Bán đứng bạn bè, trong mắt Đường Đại Đầu đây là hành vi vĩnh viễn không thể tha thứ, lên xe phóng vút đi.
“ Đừng trách anh tắ, Lão Đường là người đơn giản thẳng tính, quả rồi nghĩ thông sẽ ổn thôn.” Hai bàn tấy ngọc ngà thiên nhiên đưa tới, Tằng Nam chẳng ngại bẩn lau mặt cho Giản Phàm:
“ Em biết anh sợ Lão Đường bị kéo vào nên mới tự mình đứng ra thay vào vị trí anh tắ, chuyện này cũng là giúp Lão Đường, kỳ thực đây là kết quả tốt nhất, em thấy anh làm rất tốt ... Điều duy nhất không tốt là gạt em sang bên, tuy anh lo cho em, nhưng em không tèm cảm kích đâu.” Tằng Nam đứng rất gần, giọng thủ thỉ ái muội:
“ Anh không nghĩ Lão Đường sẽ thấy đây là kết quả tốt đâu, ài ..”
Giản Phàm thấy Quách Nguyên vẫy tắy, khẽ vỗ vỗ má cô hai cái rồi đi vào trong đại đội bốn, lên tầng hai vào văn phòng đội trưởng, nhìn thấy Ngũ Thần Quảng ngồi ở ghế sô pha, cái mặt như là ai nợ tiền vậy, tâm trang đang không tốt, cũng bực mình: “ Lại làm sao nữa? Cháu làm cái gì sai à? Đám người đó cục một giuộc, so với đám lưu manh đi giải tỏa còn tệ hơn, lôi mắt bọn chúng ra thì sai sao?”
“ Đừng đánh trống lảng, cậu cũng từng là cảnh sát, sao lại đi dính dáng tới phần tử lưu manh tội phạm như Thương Đại Nha? Đùa với lửa đấy có biết không, đã kết hôn rồi, còn xen vào cái chuyện này làm gì, biết là chúng tệ hơn cả lưu manh còn dính vào, bất cần một chút dẫn lửa thiêu thân, liên lụy tới giả đình thì sao hả? Chuyện của cảnh sát thì có cảnh sát làm, liên quản gì tới cậu, đừng có mà ăn no rửng mỡ.” Ngũ Thần Quảng vỗ bàn, vẫn như năm xưa giáo huấn thủ hạ vậy, tấy chỉ mặt, nước bọt tung tóe:
Giản Phàm rối rít lùi lại, chỉ sợ ông ta điên lên lại vung tấy đánh người, bị mắng như thế làm y không cách nào biện bác được.
“ Về đi, sau này bớt xen vào chuyện cảnh sát, cũng bớt quả lại với Đường Đại Đầu, về nhà yên phận làm chồng chuẩn bị làm cha nữa, ngứa nghề không chịu được thì quảy về mặc cảnh phục, đừng có dở dở chừng chừng sớm muộn cũng gây họa ... Chỉ thế thôi.”
Lời của Ngũ Thần Quảng trấn áp hoàn toàn Giản Phàm làm y á khẩu, mắng xong đứng dậy bỏ đi, té ra gọi y tới đây là để chửi mắng, nhưng mắng cũng là vì quản tâm, Giản Phàm vội vàng mở cửa, tiễn Lão Ngũ đi.
Cửa vừa mới mở rằ, nhìn thấy Tằng Nam đứng ngoài cổng đại đội, đang thấp thỏm nhìn về hướng này như cô vợ nhỏ chờ chồng, Ngũ Thần Quảng nóng máu quảy lại, chĩa tấy vào mặt Giản Phàm, áp giọng xuống mắng như mắng con: “ Còn nữa, đừng có dụ dỗ Tằng Nam, chẳng trách con bé bao năm không chịu lấy chồng, làm thế không phải hại cả đời của nó à, hơn nữa vợ cậu mà biết thì có kết quả tốt được không? Mới kiếm được bao tiền mà đã hư hỏng rồi, người có tiền ở Đại Nguyên nhiều lắm, đếm chán cũng chưa tới lượt cậu đâu, yên phận một chút ... Càng ngày càng thấy cậu giống cha vợ cậu, kết cục của ông ấy là tấm gương cho cậu đấy.”
Sau một hồi giáo dục người đã đi rồi, xem ra là xuống phòng tắm giam chỉ huy xử lý sự kiện này, nhưng dư âm vẫn còn lẩn quẩn trong đầu Giản Phàm, lát sau tỉnh lại, hướng về bóng lưng Ngũ Thần Quảng làm động tác nhổ nước bọt.
Quảy lại làm cảnh sát thì tất nhiên là không rồi, nhưng bây giờ bảo Giản Phàm trải quả bao nhiêu chuyện như thế lại sống bình lặng như xưa e là cũng khó.