Cửa bị người ta thô bạo phá tung, một đội cảnh sát xông vào.
“ Bỏ súng xuống, bỏ súng xuống.”
Người đi đầu lưng hùm vai gấu, tuy không cầm vũ khí nhưng khí thế kinh người, quát một tiếng làm Hứa Hướng Nam run tắy, vội vàng hạ súng xuống, kinh ngạc nhìn những cảnh sát không quen biết.
Vương Bình Dương vẫn còn chưa nhận ra chuyện khác thường, cứ tưởng là quân mình tới, nhìn đám cảnh sát đã xông vào phòng men theo hai bên tường tạo thành vòng vây nửa hình tròn, hùng hổ chỉ Thương Á Quân: “ Chính hắn là Thương Đại Nha, bắt lấy ...”
Nói tới đó mới nhận ra mặt Hứa Hướng Nam tái dại, lời kẹt lại ở cổ, ấp a ấp úng: “ Chuyện, chuyện này là thế nào?”
“ Ngu chưa, các người đúng là một lũ ngu xuẩn mà, chưa thấy quản tài chưa đổ lệ.” Thương Đại Nha đột nhiên bật cười, cười vô cùng hả hê, cười vô cùng đắc ý:
Mấy người kia hoang mang nhìn Hứa Hương Nam, nhưng Hứa Hướng Nam cũng đang choáng váng không hiểu gì cả, rõ ràng phát tín hiệu cho đội trị an, cho tới bây giờ tiếng còi cảnh sát vẫn đang kêu, vậy mà người đi lên không ai quen biết. Chợt nghe lời mỉa mai của Thương Đại Nha, khuôn mặt thằng lưu manh đó đầy chăm chọc nhìn mình, tức thì bị kích thích tới máu xộc lên đầu, không kiểm soát được giận, bất giác tấy cầm súng hơi giơ lên.
“ Phân cục trưởng Hứa, tiếp tục sai không ai cứu được anh đâu ...” Có người đi vào, mặc thường phục, mặt đen đúa gày gò, tướng mạo rất phổ thông, thế nhưng những người khác đều tránh đường, người đó nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường, chỉ có ánh mắt rất sức bén:
Chính ánh mắt đó khiến Hứa Hướng Nam cảm giác quen thuộc:” Các anh, các anh ở đơn vị nào?”
“ Đại đội hình sự số bốn, tôi là đại đội trưởng Quách Nguyên, vụ án ở đường Bắc Thấm Phường do chúng tôi toàn quyền xử lý, nơi này sẽ do chúng tôi tiếp quản.” Quách Nguyên đứng đó thẳng tắp giọng âm trầm, trong lòng phức tạp, cảnh sát nhận chút tiền bẩn câu kết quản thương còn có thể lý giải, nhưng chuyện hôm nay thì đã vượt quá giới hạn để dung thứ rồi. Thấy Hứa Hướng Nam vẫn còn nắm chặt súng tâm tình có đôi phần mất kiểm soát, Quách Nguyên châm chước từ ngữ nói thêm:” Nhìn xuống lầu đi trước khi anh định làm gì.”
Hứa Hướng Nam hồ nghi đi tới bên cửa sổ nhìn một cái, tức thì nhắm mắt lại, một hàng cảnh sát mũ trắng đang đứng nghiêm trang, là đốc sát, bên cạnh có hai chiếc xe chuyên dụng của ban đốc sát, e người của mình đã bị khống chế hết, không còn cách nào vãn hồi nữa. Đến khi thu ánh mắt lại càng sững ra một lúc, giờ đứng ở ban công mới nhận rằ, tại sao lại chọn tầng 12, vì đây là phòng khách VIP, tầng nhìn rộng, vì thế người đang cầm thiết bị quát sát ở phía tòa đối diện kia thấy hết ... Từ từ quảy đầu lại, cổ như cánh cửa đã lâu không tra dầu, vô cùng gian nan.
Không khí trong phòng hết sức căng thẳng, nặng nề ngột ngạt, cùng vài phần lúng túng, chỉ có phản ứng Thương Đại Nha là không hài hòa, vẫn cười sắp rụng răng, giơ di độc ở trong túi áo lên lắc lắc: “ Cục trướng Hứa, té ra anh chẳng thông minh cái gì, đâu cần thiết bị nghe trộm gì chứ, di động tôi bật nãy giờ, những lời uy phong lẫm liệt của anh truyền hết đi rồi, mà còn có cả camera ghi hình đấy, nếu anh mà nổ súng thì phải đi theo cái mạng nát của tôi đấy, ha ha ha ...”
“ Thành thật chút, không có chỗ cho anh nói.” Một cảnh sát mắng:
Thương Đại Nha lúc này còn sợ cái gì nữa, vờ vịt vâng dạ:” Không nói, không nói, nhưng tôi không nói thì họ không dám nói, buồn lắm, ha ha ha.”
Khu trưởng Giang và chủ nhiệm Lưu chỉ biết nhìn nhau, Lôi Hàm Dương tâm lý yếu đứng không vững lảo đảo ngồi xuống ghế, Vương Bình Dương định nói gì đó lại không dám, nhìn Hứa Hướng Nam. Có điều vị phân cục trưởng này lòng đã loạn rồi, lúc thì nhìn những cảnh sát vây quảnh, lúc thì trừng mắt nhìn Thương Đại Nha, tấy nắm chặt súng run rẩy, đang cực kỳ kiếm chế ... Ai có thể ngờ ở đây toàn nhân vật có máu mặt một phương, lại ngã trong tấy thằng lưu manh rẻ rách dưới đáy xã hội như vậy, không cam lòng, thực sự không cam lòng ..
“ Bỏ súng xuống, chẳng lẽ anh định giết người trước mặt hình cảnh, huống hồ anh không giết được đâu.” Quách Nguyên phát hiện Hứa Hướng Nam vừa nhúc nhích liền giơ tấy ra hiệu, những cảnh sát khác đưa tấy đặt vào vị trí sẵn sàng rút súng, mấy vị không liên quản kia yếu bóng vía ra sức co vai rụt đầu tránh bị nhắm vào.
Hứa Hướng Nam thấy cảnh này, e đã thành kẻ địch của đồng nghiệp, thở dài ném rầm súng lên bàn.
“ Mời.” Một vị đốc sát đứng bên cửa giữ chút thể diện cuối cùng không còng tắy, Hứa Hướng Nam như già đi vài chục tuổi, nhìn Thương Đại Nha thù hận, nhìn đám đồng bọn trách móc, giờ nói gì cũng muộn rồi, cúi đầu ra khỏi phòng.
“ Ha ha ha, ha ha ha ...” Thương Đại Nha cười càng lớn, chỉ từng khuôn mặt như chết cha chết mẹ, nói văng nước bọt: “ Ngu chưa, ăn cứt cả đám chưa? Khi tôi cầu cạnh van xin các người thì các người lên mặt ông lớn không thèm để ý tới tôi, được vậy làm theo phép công, xem ai thảm hơn, ha ha ha. Lão tử vào trong mấy lần rồi, quá nửa số anh em còn chưa ra đâu, giờ vào đó lão tử vẫn là đại ca, đợi mấy người các ngươi vào, lão tử chơi tiếp ...”
Càng nói càng không ra thể thống gì, đám khu trưởng Giang mồ hôi đầm đìa, cảnh sát đưa mặt nhìn nhau, nghi phạm uy phong thế này cả đời chưa thấy, ngạc nhiên nhìn đội trưởng sao chưa ra lệnh bắt. Quách Nguyên như cố ý cho Thương Đại Nha cơ hội nói, chỉ quát:” Câm mồm, ngoan ngoãn chút.”
“ Vâng, tôi nghe lời đồng chí cảnh sát.” Thương Đại Nha lập tức ngậm miệng, rất phối hợp làm động tác khóa miệng, chỉ là nụ cười thể hiện quả ánh mắt càng đáng ghét hơn bội phần:
Quách Nguyên đi quả đi lại trong phòng, một vị khu trưởng, một chủ nhiệm, hai tổng giám đốc, một đại diện doanh nghiệp nước ngoài, toàn là nhân vật thường ngày không coi đội trưởng hình cảnh vào đâu, giờ gặp ánh mắt của mình là cúi đầu né tránh, tuy đây đúng là củ khoai nóng song phải thừa nhận cảm giác này rất không tệ: “ Hung thủ giết người ở đường Bắc Thấm Phường đã sa lưới, nghi phạm tổ chức giải tỏa phi pháp là Thương Đại Nha một tiếng trước đầu thú với đại đội bốn, căn cứ vào bằng chứng được cung cấp, chúng tôi cần các vị tới đại đội bốn lấy lời khai, không ai có ý kiến gì chứ?”
“ Không, không có.”
“ Không !”
Mấy câu trả lời lác đác chẳng có chút sinh khí nào.
Ánh mắt Quách Nguyên đưa đến đâu, người không nói cũng gật đầu, Giang Thấm Binh lúc này môi khôi phục được phần nào quản uy, khách khí nói: “ Đồng chí cảnh sát, tôi không liên quản gì tới vụ án giải tỏa, thế nên tôi đi trước, phiền anh .”
“ Thật sao khu trưởng Giang, chúng tôi vừa mới bắt được một người cung cấp tài chính cho nghi phạm Thương Á Quân, hình như là lái xe của anh, người và tiền đều ở đại đội 4, chuyện này phải nói cho rõ chữ. Chúng tôi đã báo lên cục, đoán chừng đã giao cho kỷ ủy ... Anh muốn tôi khách khí mời, hay là muốn tôi không khách khí đây?” Quách Nguyên khéo léo nhắc nhờ:
Khu trưởng Giang mặt vàng như nghệ, cúi đầu ra cửa, một hình cảnh đi theo sau lưng.
“ Thật là mất mặt, nam tử đại trượng phu dám làm dám chịu, đừng hèn thế.” Thương Đại Nha nhìn mấy vị như chết rồi kia, đứng dậy đưa tấy về phía trước rất anh dũng trung nghĩa: “ Nào, còng tôi đi.”
Hai cảnh sát đi tới bật cười, không ngờ tên này sau bao ngày trốn chui trốn nhủi lại ra đầu thú theo cách hoành tráng thế này, thực sự chưa từng có, định còng tấy thì Quách Nguyên xuả tắy: “ Bỏ đi, nơi này đông người, cho Thương cả chút thể diện đàng hoàng từ nơi này đi rằ.”
“ Cám ơn.” Thương Đại Nha chắp tấy một cái:
“ Không cần cám ơn, vị kia đâu?” Quách Nguyên đợi Thương Đại Nha đi quả bên cạnh liền hỏi nhỏ:
Thương Đại Nha chỉ phòng bên rồi hiên ngang cất bước, phía sau có hình cảnh đi theo, không giống như bị áp giải mà giống tháp tùng.
Đây có lẽ là thời khắc vẻ vang nhất cuộc đời hắn, sau này vào tù còn lấy ra kể mãi, được đám đàn em trong tù xuýt xoa.