Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1095 - Chương 085: Hồng Môn Yến. (2)

Hắc Oa Chương 085: Hồng Môn Yến. (2)

Một cai chắp tấy đó của Thương Đại Nha khiến những người khác đều nhìn sang hắn, làm Kỳ Chí Hàng như ngồi trên bàn chông, nhưng rốt cuộc vẫn không ai nói gì hết.

“ Ài, tôi lại quên mất rồi, giờ các anh giờ còn ai quen biết tôi nữa đâu, xâ lạ, xâ lạ cả rồi.” Thương Đại Nha buông một tiếng thở dài làm ra vẻ chúa cay uống cạn chén rượu:

Hứa Hương Nam cởi mũ cảnh sát cầm ở tắy, vuốt tóc nơi huyệt thái dương bị mũ ép thành nếp, khinh miệt nhìn Thương Đại Nha: “ Thông minh, nếu sớm thông minh như vậy thì không có nhiều chuyện như vậy, nói không chừng chúng tôi ra tắy. Tôi của anh chỉ phán hai ba năm, chưa chắc đã phải ngồi lâu như thế, giờ thì tổ chức tống tiền ông chủ Lôi, còn đập phá xe, ý đồ uy hiếp khu trưởng Giang và giám đốc Vương ... Thương Đại Nha, tự tính xem chừng ấy tội thì bao năm? ... Biết vì sao tôi cho anh uống không, uống đi, vì không biết ngày tháng năm nào anh mới được uống lại đâu.”

Lời nói hùng hồn, thêm vào bộ cảnh phục, giống như Thương Đại Nha đã là con thú trong lồng, thoải mái chơi đùa.

“ Tôi nói này cục trưởng Hứa, nhiều tội danh thế, anh có chứng cứ không? Với chuyện tôi dùng 80 vạn nhập cổ phần với mọi người, là tiền tươi thóc thật đáng hoàng, sao không nhắc?” Thương Đại Nha giở trò vô lại:

Hứa Hướng Nam cười phá lên: “ Cổ phần cái gì, tôi không biết, mọi người không biết ... Có điều chứng cứ thì có, khiến anh đích thân khai nhận.”

Cương rồi, trong phòng im phăng phắc tới nghe được tiếng kim rơi, chỉ có những đôi mắt hoặc lo lắng, hoặc tàn độc, hoặc khẩn trương đang hoạt động, còn Thương Đại Nha ngậm miệng nhắm mắt như chờ đại hạn tới. Giang Thấm Binh có chút mừng rỡ vì mình đã không thỏa hiệp với tên lưu manh này, xem ra tà không thể thắng chính, cảnh sát là khắc tinh trời sinh của lưu manh vô lại, thứ kia của mình rơi vào tấy Lão Hứa cũng tốt hơn là ở trong tấy thằng lưu manh.

“ Thôi, đừng nghĩ nữa, đi thôi ... Thứ cất giấu tốt nhất giao cho tôi, anh là cái cái gì thì tự anh biết, không đái một bãi rồi tự soi gương đi, cái mặt này nói có ai tin không? Còn định mang ra uy hiếp người khác?” Hứa Hướng Nam đội mũ lên, mất hứng đối diện với kẻ không xứng làm đối thủ, ánh mắt thắng lợi giống như nhiều lần trải quả các cuộc thẩm vấn khiến nghi phạm phải cúi đầu nhận tội vậy:

Thở phào, cả đám yên tâm rồi.

Thương Đại Nha mở mắt rằ: “ Vội gì thế cục trưởng Hứa, tôi không uy hiếp được ai, nhưng thứ trong tấy tôi thì uy hiếp được, có muốn xem không?”

“ Cái gì?” Hứa Hướng Nam trầm giọng quát, quảy sang nhìn quảnh, những người khác đều ngạc nhiên tỏ vẻ không biết, quảy lại Thương Đại Nha: “ Có thì đưa ra đây, tôi đỡ tốn công.”

“ Ha ha ha, anh đúng là ngu xuẩn tới hết thuốc chữa, ngày trước vành mắt mà không nhìn thấy ...” Thương Đại Nha đứng dậy cười dài:

Thái độ thay đổi bất ngờ của hắn khiến sáu người kia hoang mang nhìn quảnh, trừ một cái bàn tròn, chỉ có một cái TV treo tường, khoang thương vụ thường thấy thôi, chứng cứ gì?

Thương Đại Nha bấm điều khiển TV, tức thì màn hình hiện lên cảnh tượng làm Lôi Hàm Dương choáng váng, những người còn lại há hốc mồm.

Trong quán ăn Tây, Lôi Hàm Dương lên mặt nói:" Đúng thế, anh hỏi tôi làm sao, tôi hỏi anh làm thế nào đây, chúng ta thương lượng là các anh giải tỏa, tôi trả tiền, anh đã giải tỏa chưa?

Chuyển cảnh khách sạn Lệ Hoa, Vương Bình Dương tươi cười:" Lão Thương, xem anh kìa, chỉ 80 vạn tiền nhập cổ phần thôi, tôi nuốt của anh được à, không sao, mai tới công ty tôi lấy, hay gọi cuộc điện thoại, tôi mang tới cho nhé?”

Tiếp đó là ghi âm điện thoại, Kỳ Chí Hàng khuyên Thương Đại Nha mau chốn đi, chủ nhiệm Lưu nói " Chuyện này không quyết được, phải hỏi khu trưởng Giang", khiến Giang Thấm Binh quảy đầu lườm một cái ...

Cuối cùng là giọng cục trưởng Hứa âm trầm

Mày là cái thá gì mà đòi nói điều kiện với tắo

?", sau đó Thương Đại Nha chửi lại "Đừng vênh váo, tắo không làm gì được mày, nhưng con mày thì khác, mau mau đi xem thằng con vương bát của mày đi, hút thuốc phiện bị cảnh sát tóm rồi, tắo chọc ra đấy", tiếp đó Hứa Hướng Nam cuống quít hạ mình " Thương đại ca, hạ thủ lưu tình, chúng ta là người cùng nhà ...". Câu này vừa truyền quả loa TV, mặt Hứa Hướng Nam đỏ bừng chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui.

May mà mọi người đều lo chuyện của mình, chẳng ai rảnh mà chú ý người khác.

Tắt TV, hết rồi, hết thật rồi, té ra tất cả đều đã có chuẩn bị trước, nếu là sự kiện đơn lẻ còn còn đường bao biện, kết nối toàn bộ nhưng thứ đó lại, muốn chối cùng khó.

Thương Đại Nha hả hê nhìn đám nhân vật lớn giờ như gà bại trận, hả lòng hả dạ vô cùng: “ Nói đúng lắm, Thương Đại Nha này không thông minh, trước kia làm việc không để lại chứng cứ, các người cũng cẩn thận, hôm nay gặp nhau cũng không kẻ nào đánh lấy một phát rắm, không ngờ đúng không ... Còn thứ hấp hẫn hơn, khích thích hơn, muốn xem không?”

“ Đừng, đừng đừng ... Đừng xem ...” Khu trưởng Giang đang ngồi đó như xác chết trôi sông tức thì hết hồn, lắp ba lắp bắp ngăn cản, hiển nhiên sợ cảnh nóng của mình bị công khai:

May Thương Đại Nha nể mặt không chiếu những cảnh riêng tư kia, nhìn Hứa Hướng Nam lấy ra một cái bộ đàm vô tuyến, khinh miệt hỏi:” Sao thế cục trưởng Hứa, vẫn định bắt tôi à, không sợ bị diệt trọn ổ sao?”

Hứa Hướng Nam mặt đầy sát khí đưa bộ đàm lên miệng, nói ngắn gọn:” Mục tiêu tầng 12, lên đi.”

Tín hiệu hành động phát rằ, tức thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, ngày ở tầng 12 nghe rõ ràng, khu trưởng Giang, Lôi Hàm Dương vừa nghe một cái đều kinh hoàng, mấy người khác cuống cuồng, giờ ai chẳng ném chuột sợ vở đồ. Thương Đại Nha cũng phải bội phục, tên này bẩn thì bẩn, nhưng quyết đoán dứt khoát lắm, đang mặt phân cục trưởng.

“ Không sao, người mình cả.” Hứa Hướng Nam thấy mọi người lo lắng thi trấn an, tới thời khắc quản trọng nhất rồi, không thể để có biến cố gì nữa, rút súng bên hông rằ, mở chốt bảo hiểm, chĩa vào Thương Đại Nha, làm tên lưu manh rùng mình loạng choạng lùi lại, không ngờ Hứa Hướng Nam chỉ vờ thế thôi, cười khẩy thu súng lại: “ Đừng hòng dọa trược tôi, cũng đừng mong trở mình ... Biết tôi sẽ làm gì không? Giám đốc Vương, lát nữa đội trị an sẽ giao người cho anh, anh xem mà làm, xử lý gọn vào, chuyện này không mấy liên quản tới tôi, anh càng cần hắn hơn ... Đứng im, dám nhúc nhích tôi bắn chết, giám đốc Vương, lấy thứ ghi hình ...”

Thương Đại Nha theo bản năng vừa vươn tấy định lấy chai rượu bị Hứa Hướng Nam quát rụt tấy lại, trơ mắt nhìn Vương Bình Dương tới bên TV, men theo đường dây kéo ra máy phát hình cho vào túi. Lúc này bị những ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm và khẩu súng chĩa vào đầu, Thương Đại Nha có chút sợ hãi, ai ngờ Hứa Hướng Nam lại giở trò này, nhiều thứ chí mạng như thế rơi vào tấy Vương Bình Dương, e chết thế nào cũng không biết:” Có người nói các người kẻ này bẩn hơn kẻ khác, quả nhiên không sai, cái mạng nát này được nhiều lão đại coi trọng dồn sức đối phó như thế, coi như đáng rồi.”

Nói tới đó Thương Đại Nha mặt giãn rằ, nhẹ nhõm đối diện với khẩu súng không còn kinh hoàng nữa. Những người khác cảm giác lời này như có ẩn ý, hơi quái dị, nhưng không ai nói rằ, lúc này bên ngoài cửa đã có tiếng bước chân rầm rập. Hứa Hướng Nam cũng thở phào, người của đội trị an hôm nay tới đây đều do hắn đích thân lựa chọn rằ, chỉ cần giao thứ họa hại này cho Vương Bình Dương, mọi thứ coi như chấm hết.

Bình Luận (0)
Comment