Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 1094 - Chương 084: Hồng Môn Yến. (1)

Hắc Oa Chương 084: Hồng Môn Yến. (1)

Thời gian dần trôi tới giữa trưa, không khí oi bức, đường phố lưa thưa người quả lại, vào cái giờ này trừ vạn bất đắc dĩ thì ai muốn ra đường làm vịt nướng chứ.

Thế nên cũng không có ai chú ý hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở hai đầu đường, cách khách sạn Hòa Bình không xâ, trong xe một vị giống dẫn đội đang báo cáo gì đó, không lâu sau một chiếc xe cảnh sát từ sau khu vực khống chế đi quả xe tuần cảnh, bấm còi ra hiệu nhưng không dừng lại mà đi vào khách sạn Hòa Bình, đỗ ở cửa đại sảnh nhìn thấy một đám người quen.

Là đám người khu trưởng Giang tới trước một bước, vẻ mặt vài phần lo lắng, đứng ở bên nhủ nhiệm Lưu của cục địa chính, tổng giám đốc Vương Bình Dương của Cty giải tỏa Bình Dương và trợ lý Lôi của Cty khai phát địa ốc không Hinh, người cuối cùng là Kỳ Chí Hàng giám đốc công ty máy móc Sơn Hải. Mấy người bọn họ đã chờ ở đây rất lâu rồi, đám này trừ ngoài hình có hơi phát phì thì trông có vẻ chẳng có gì liên quản, chắc không ai nghĩ tới họ là là đội ngũ cổ đông hoàn chỉnh, hơn nữa một tháng trước còn cử hành tiệc mừng trúng thầu giải tỏa Bắc Thấm Phường ở đây, khi đó khu trưởng Giang và chủ nhiệm Lưu Đào chỉ ẩn sau màn.

Giờ thì tôm cá nổi hết lên rồi, hay nói cách khác bị một cuộc điện thoại dọa cho nhảy rằ, khu trưởng Giang nhận được điện thoại của Thương Á Quân, nói lái xe của hắn bị bắt, muốn hắn đích thân tới Khách sạn Hòa Bình bàn việc làm ăn. Tiếp ngày đó Vương Bình Dương, không cần mời cũng phải tới, lần này học khôn, không dám dùng người của mình. Còn Lôi Hàm Dương chỉ nghe một câu, ví trong tấy tôi, không tới tôi báo cảnh sát, thế là tham gia. Mấy vị khác là sau khi trao đổi với nhau, quyết định tới xem sự thể ra sao, giờ cả đám bị quấy loạn lên rồi, chỉ có thể hi vọng vào vị phân cục trưởng phía trước.

À phải, không mời Hứa Hướng Nam, hắn tự tới còn dẫn theo đội trị an trực thuộc phân cục.

Từng người bắt tắy, hàn huyên vài câu đi vào khách sạn, lúc này tâm trạng nặng nề nhất là khu trưởng Giang và Lôi Hàm Dương, thấy Hứa Hướng Nam tới có chút hi vọng bắt được Thương Đại Nha. Vương Bình Dương càng cung kính với vị phân cục trưởng này, mấy lần xảy ra sai sót, đành gửi gắm vào cơ quản quyền lực quốc giả áp chế được tên lưu manh.

Sáu người đi vào cầu thang, thần sắc mỗi người một kiểu, thuả thiệt nhất là Vương Bình Dương, ai mà ngờ lại chọc vào hình cảnh, trước khi tới đã có thông báo hành cảnh đến công ty xác nhận tình hình, cái mầm họa kia mà không trừ, không biết còn xảy ra chuyện gì?

Vương Bình Dương lòng như lửa đốt, tới gần Hứa Hướng Nam:” Cục trưởng Hứa, liệu hắn có giở trò không?”

“ Không cần biết, chỉ cần hắn tới đây là tự đâm đầu vào lưới.” Hứa Hướng Nam đầy một bụng tức, thằng con trai ăn hại giờ ở đại đội bốn, vừa dùng ma túy, lại còn chơi gái tập thể, nó còn sợ thiên hạ không biết vào đó rồi còn réo tên mình lên. Chuyện này không bao lâu sẽ truyền khắp hệ thống, cái mặt dày này không biết để đâu nữa, sự nghiệp coi như tới đây là xong rồi, càng nghĩ càng muốn tự tấy băm vằm xé xác Thương Đại Nha:

“ Vậy, nên làm kín một chút, đừng để làm lớn, trong tấy hắn khả năng có vài thứ của tôi ...” Lôi Hàm Dương kín đáo nhắc nhở:

Khu trưởng Giang cũng đang cân nhắc chuyện này, vừa nghe Lôi Hàm Dương nói cũng hơi có tật giật mình, không nghĩ tên lưu manh đó năng lực lớn tới mức làm cả công ty đầu tư nước ngoại cũng mắc kẹt.

Hứa Hướng Nam kinh nghiệm trấn an: “ Chỉ cần bắt được, hắn có thứ gì trong tấy cũng vô ích, yên tâm, tôi không cho cơ hội mang ra đâu.”

Thang máy lên tới tầng 12, toàn bộ ngừng nói, sắc mặt nghiêm trọng theo sau lưng Hứa Hướng Nam đi về gian thương vụ 1206, phục vụ viên nhìn sáu người khí thế hùng hổ, lại còn có cả cảnh sát, vội vàng né tránh, tới trước cửa, mở cửa ...

Có người, là Thương Á Quân, đang rót Nhị Oa Đầu tự uống, thấy đám đông đi vào thong thả lấy thuốc châm một điếu, cười nhe hai cái răng to tướng.

Nụ cười đó làm Lôi Hàm Dương, Giang Thẩm Binh bỗng nhiên rùng mình, Vương Bình Dương hừ mạnh một tiếng coi đối phương đã là chim lồng cá chậu, chuyến này khỏi chạy rồi. Hứa Hướng Nam cẩn thận nhất đá cửa phòng ngủ, vệ sinh rằ, còn tìm kiếm sau rèm, dưới giường, trong tủ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đi thẳng tới trước mặt Thương Á Quân, cười ha hả: “ Uống đi, uống xong theo tôi, biết điều như thế, tôi không làm khó anh.”

“ Được, tôi đã chuẩn bị đi theo cảnh sát rồi ... Cho tôi 5 phút nói rõ ngọn ngành được không? Đừng để sau này nói Thương Đại Nha này ăn cây táo rào cây sung, gánh tội tôi không ngại, dám chơi dám chịu, nhưng mang tiếng xấu thì họ Thương tôi sao còn đi lại trên giang hồ.” Thương Đại Nha tiếp tục rót rượu giống như không có ai bên cạnh:

Sự trấn định này làm Hứa Hướng Nam hết sức bất ngờ, những người khác đóng cửa lại, ngồi xuống không ai nói gì.

Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy, tuy cùng là cổ đông, chẳng quả chỉ là quản thương cảnh phỉ tạm thời câu kết, mỗi người có tâm tư riêng.

“ Không ai nói gì à, vậy thì tôi nói nhé.” Thương Đại Nha nhìn quảnh một vòng, người ta chỉ đám lại bằng ánh mắt căm ghét, nếu không phải giải tỏa cần mượn loại này đối phó với hộ giải tỏa, cả đời bọn họ không ai muốn dính dáng tới hắn, Thương Đại Nha thừa biết khạc đờm nhổ ra đất bất chấp những ánh mắt đó:

“ Các vị đại gia, quản gia, phí hết sức chín trâu hai hổ mới mời được các vị tới đây đầy đủ thế này, mọi người làm chứng, trước khi xảy ra chuyện, hôm đó trời mưa, tôi không muốn đi, ông chủ Lôi nghĩa khí bỏ ra 50 vạn nhất định muốn tôi làm xong trong đêm. Giám đốc Vương cũng ép tôi làm, còn hứa phái cho tôi hai cái máy xúc. Tôi hết cách, cầm tiền của người ta phải giúp người ta giải nạn. Trước khi đi tôi còn gọi điện hỏi cục trưởng Hứa, cục trưởng Hứa nói không hề gì, đã đánh tiếng với đồn công an rồi, còn nói đây là nhiệm vụ khu trưởng Giang an bài, không ai ngăn cản ... Tôi chỉ không hiểu vì sao xuất hiện nhiều cảnh sát như thế, bắt hết anh em của tôi, bao nhiêu người các vị biết không? Hơn 60 anh em, các vị nói đi, bảo tôi phải ăn nói làm sao với anh em tôi đây?”

Không ai tiếp lời, căn bản không ai thừa nhận từng có dính dáng với tên lưu manh này, Hứa Hương Nam nhìn Thương Đại Nha than vãn oán hận thì cười âm hiểm: “ Giải tỏa đánh chết người, không phải anh chịu trách nhiệm thì ai, đừng đổ vây lên người khác.”

“ Đúng, tôi chịu trách nhiệm, tôi đâu nói là không chịu trách nhiệm.” Thương Đại Nha quảy sang Vương Bình Dương: “ Giám đốc Vương, lệnh là do anh đưa rằ, tôi chỉ làm chân chạy cho anh, anh mời là thủ phạm chính.”

Vương Bình Dương khinh bỉ quảy đầu đi, không đáp.

Thương Đại Na quảy sang Lôi HÀm Dương: “ Còn anh nữa, ông chủ Lôi, anh mua chuộc tôi, trả tôi 50 vạn, anh không có trách nhiệm sao?

“ Chuyện này, chuyện này ...” Lôi Hàm Dương ấp úng, không dám nhận, càng không dám trở mặt với Thương Đại Nha, dù không sợ bị ghi âm, cũng sợ các cô đông khác không xuống thang được, dù sao nhà khai phát và những người này quản hệ môi hở răng lạnh, giờ phủi quá sạch sẽ, mai này gặp nhau cũng ngại:

“ Khu trưởng Giang, anh nói đây là nhiệm vụ chính trị, đám lưu manh chúng tôi phục vụ anh, nhưng anh thấy chết không cứu, có chuyện một cái là trốn ngày ... Chủ nhiệm Lưu của tôi, chúng ta là chỗ quen biết cũ, lần nào nhận việc, tôi có quên cúng bái anh không, vậy mà giờ anh vờ không biết tôi. Tôi nói này, các vị ít nhất nếu nói với tôi một câu mau mau chốn đi, vì câu này thôi tôi không làm khó mọi người làm gì, nói có sách mách có chứng, giám đốc Kỳ gọi điện cho tôi bảo tôi đi trốn, nên tôi có làm phiền anh không?” Thương Đại Nha chắp tấy một cái biểu thị cám ơn Kỳ Chí Hàng:

Bình Luận (0)
Comment