Đưa cho mình? Sao tự dưng lại có người giao cái gì cho mình, Quách Nguyên ngớ rằ: “ Cho tôi, có nhầm người không vậy, sao lại đưa cho tôi, anh biết tôi là ai không?”
“ Không cần biết, tôi biết cái xe này, không sai được, tôi biết các anh là bạn Thương Á Quân, ông chủ tôi bảo tìm chiếc xe biển số AE024 sau đó đưa cái va ly này tới cho các anh ... Xin anh nhận lấy, anh yên tâm, không phải thứ gì nguy hiểm đâu, tôi đứng đây mà, các anh kiểm tra thoải mái.” Lái xe cứ như sợ đối phương giận không nhận vậy, hạ mình hết sức:
Nghe tới tên Thương Á Quân, Quách Nguyên kinh ngạc bất giác nhận lấy va ly, ướm thử không nặng lắm: “ Cái gì thế?”
“ Cái này tôi không biết, là chuyện giữa anh và ông chủ tôi, tôi nào dám biết, anh cứ nhận lấy đi ạ.” Lái xe khom lưng xuống, trông như nô tài trong phim cổ trang:
Mấy hình cảnh nhìn nhau, sau đó nhìn đội trưởng, Quách Nguyên hiểu ý, bọn họ đang hỏi mình có nên bắt về tra hỏi không, có điều trong tình huống không rõ thân phận của đối phương ra sao, không biết có nên ra tấy không, đây là chuyện phải cân nhắc cẩn thận. Không phải là Quách Nguyên không dám, tuy tháng năm mài mòn không ít góc cạnh của hắn, nhưng đi theo Tần Cao Phong bao năm, hắn cũng là cảnh sát mạnh tấy trấn áp tội phạm, nhưng mà nếu bắt thì sợ đánh cỏ động rắn.
Dù sao trước tiên cứ phải kiểm tra xem trong va ly có cái gì đã, Quách Nguyên, nghĩ tới đó đặt va ly lên, mở khóa tách một tiếng, vừa nhìn thoáng quả, trái tim mấy hình cảnh đã đập thùm thụp, muốn văng luôn ra ngoài.
Tiền, toàn tờ 100 đỏ rực, xếp chỉnh tề chặt cả va ly, số tiền này phải lên tới mấy trăm vạn chứ ít à? Mới cứng luôn.
Lái xe nhìn biểu hiện của đối phương thì rất hài lòng: “ Ông chủ của chúng tôi nói rồi, nhiều hơn cái giá anh Thương đưa rằ, nhưng anh Thương phải đưa đồ mới trả nhiều như thế.”
“ À ... Thương Đại Nha cầm thứ gì đó của ông chủ anh, đúng không? ... À, chuyện này tôi không thể quyết, nhưng tôi có thể chuyển lời ... Mà nhìn thân phận của anh, sao lại đi cái xe nát này.” Con bà nó Giản Phàm, cậu bày cái trò gì thế hả, mang tiền ra trêu ghẹo người nghèo à, Quách Nguyên sợ thất thố đóng va ly lại, hắn ứng biến tình thế cũng
nhanh, trừng mắt ra hiệu cho khác, bằng này tiền thì không phương đi được nữa rồi:
“ Ánh mắt anh tốt quá, xe đi
mấy người thể để đối
mượn thôi,
không tiện lái xe của ông chủ ... Này, làm gì thế, sao thế? Các anh làm cái gì vậy hả? Chúng tôi đã đưa thứ anh muốn rồi mà, chơi thế' không đẹp đâu ..."
Lái xe đang nói, không ngờ đột nhiên có hai người đi xuống giữ lấy tắy, vừa mới kêu một tiếng đã bị bẻ ngoặt tấy ra sau, ấn vào trong xe, bất kể lái xe vùng vẫy thế nào cũng không ăn thuả.
Một người khác nhanh chóng chạy tới bên chiếc BYD, hai xe một trước một sau rời hiện trường, chiếc xe canh gác ở vòng ngoài lặng lẽ chiếm vào vị trí đó.
Xe đi được 2km dừng lại, lái xe bị hai người kẹp ở ghế sau, chỉ còng, chưa thẩm vấn, Quách Nguyên nhảy xuống xe tới chỗ xung quảnh không có ai, rút điện thoại gọi điện thoại:” A lô, Giản Phàm ... Cậu bày cái trò gì đấy hả? Sao có người mang tiền của Thương Đại Nha tới chỗ tôi?”
“ Ngốc, chẳng phải kinh phí tới tấy rồi à, nộp lên trên xong có trả về theo tỷ lệ mà, ha ha ha, đại đội bốn phát tài rồi nhé.” Giản Phàm trêu chọc: “ Tôi nói lời là giữ lời, vậy mà anh không tin tôi.”
Quách Nguyên sốt ruột cắt ngang: “ Rốt cuộc là sao? Thương Đại Nha đâu? Cậu bảo biết chỗ hắn ẩn trốn mà, sao lại đưa cái gì tới thế này, cậu trêu tôi à?”
Giản Phàm chép miệng: “ Anh thật là, thẩm vấn hắn không phải là biết à, đó là tên đồng bọn của Thương Đại Nha mang tiền cho hắn trốn đấy, anh tra hỏi tên đồng bọn không phải là ra sao mà hỏi tôi.”
“ Đúng thế ... Mà không đúng, sao hắn lại đưa tiền tới chỗ tôi?” Quách Nguyên truy hỏi chi tiết:
“ Sao anh hỏi tôi, tôi làm sao mà biết ... Thế nhé, cúp điện thoại đây, tôi đang bận.”
“ Này, đợi đã Giản Phàm cậu liên quản gì ... a lô, cái thằng vương bát đàn này!” Quách Nguyên gọi lớn nhưng chỉ nghe tiếng tu tu kéo dài đáp lại, bực mình chửi Giản Phàm mấy câu, sau đó lên xe phất tắy: “ Về đội, trước tiên thẩm vấn tên này đã, xem vị thần tiên nào mà hào phóng thế?”
Xe tăng tốc, dần dần hòa vào trong dòng xe nườm nượp vào thành phố, câu ra được cá lớn nhưng Quách Nguyên càng bất an, kinh nghiệm đã cho thấy chuyện gì dính đến Giản Phàm là luôn phức tạp hơn bình thường nhiều lần, tên khốn đó có cái mũi ngửi thấy rắc rối hay sao ấy, ở đâu có rắc rối là đâm đầu vào, mà toàn đâm đầu vào rắc rối lớn thôi, làm thường dân mà không chịu yên phận.
“ Bắt chưa?”
“ Bắt rồi.”
“ Ha ha ha, Giản Phàm, cậu chơi ác thật đấy, đào hố cho người ta nhảy xuống, còn không chịu trách nhiệm lấp đất, ha ha ha, cảnh sát thấy tiền khác gì đỉa thấy máu, không hút cho căng bụng sao chịu thôi ...”
Thương Đại Nha cười đắc chí, vừa húp cháo vừa đập trứng, chuyện này quá dễ dàng, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại, khu trưởng Giang dám không đi à, trò cũ diễn lại thôi, giờ tiền vào tấy cảnh sát, thế nào chúng chả đào bới xem dĩnh líu gì tới mình:
Hiện hai người đang ở nhà ăn Khách sạn Hòa Bình đường Ngọc Hà, nơi này cung cấp bữa sáng tự phục vụ, ngồi trên cao nhìn đường phố tấp nập, bù lại bữa sáng quá giờ, Giản Phàm khẩu vị không tốt, chỉ ăn nửa bát đã thôi, cứ ngây ra nhìn quả cửa sổ, không biết nghĩ gì.
“ Giản Phàm, sao nghiêm túc thế, ăn trứng đi.” Thương Đại Nha bóc trứng luộc xong đặt vào đĩa của Giản Phàm:
Giản Phàm mỉm cười, hâm mộ cái cách sống không biết sầu lo gì của hắn, cân nhắc từ ngữ hỏi: “ Lão Thương, còn việc gì muốn làm không?”
Nụ cười của Thương Đại Nha cứng lại, khẽ lắc đầu.
Giản Phàm tựa hồ còn buồn bã hơn cả Thương Đại Nha:” Kỳ thực tôi cũng không muốn làm thế, anh hối hận vẫn kịp đấy, đây dù sao không phải án mạng, cảnh sát truy lùng không ráo riết, thứ trong tấy anh lúc này đã đủ giữ mình rồi. Chỉ cần anh không về Đại Nguyên nữa, mai danh ẩn tính, không phạm pháp thì sống bình yên thôi, tôi có thể cho anh thêm một khoản.”
Thương Đại Nha lắc đầu ý chí rất kiên định.
Giản Phàm thở hắt ra một hơi:” Nếu anh đã quyết ý thì tôi phải nói trước, đây là chuyện chết chùm, anh rơi vào tấy cảnh sát, sẽ phải chịu trách nhiệm ở chuyện Bắc Thấm Phường, dù sao người do anh triệu tập.”
Thương Đại Nha vỗ vỗ má mấy cái, ít khi tỏ ra nghiêm túc như vậy, không hề chùn bước:” Đừng nói nữa, cứ làm đi, tới mức này rồi còn hối cái gì? Còn tốt hơn bị người ta truy đuổi trón tránh như chuột, ra giang hồ kiếm ăn, rồi tới lúc phải trả nợ. Tôi xác định rồi, ít nhất làm hảo hán một hồi, cả đời tôi làm chó cho bọn chúng, giờ có cơ hội ngẩng đầu đường hoàng như thế, không thể bỏ quả được ... Mạng của tôi, tôi tự quyết, bất kể phán bao năm, tôi cũng cám ơn cậu.”
“ Vậy anh cứ ăn tiếp đi, mọi chuyện để tôi bố trí nốt.”
Cảm giác giống như nhìn thấy hào khí của Đường Đại Đầu năm xưa, Giản Phàm đứng dậy vỗ vai Thương Đại Nha, rời nhà ăn tới quầy phục vụ, lấy CMT và thẻ ngân hàng rằ:” Tôi muốn thuê một phòng bao thương vụ, chức năng của phòng hội nghị ...”