Đám giang hồ này có xung đột cũng dễ hiểu thôi, nhưng điểm cắm chốt theo dõi do nhân viên thực địa tùy cơ lựa chọn chứ không do đội bố trí, trong đội còn không biết thì làm sao Thương Đại Nha lại biết? Còn Thiết Bá thì Quách Nguyên quá rõ, mấy lần vào tù đều là tội cố ý gây thương tích, đây là loại chỉ làm tấy sai cho người tắ.
Nghi phạm không trả lời, mắt chếch sang bên né tránh, e người đứng sau này không tùy tiện nói ra được.
“ Đừng rượu mời không muốn, cho rằng tấn công cảnh sát mà che đậy được à, bằng vào đám bị bắt, chưa tới nửa buổi sáng là chúng tôi moi hết ra rồi, thống khoái chút, là ai ở phía sau kiếm chuyện với chúng tôi ... Được lắm, thích ngoan cố chứ gì, vậy là muốn nhận hết tội cầm đầu chỉ huy người tấn công cảnh sát với mục đích báo thù nhé! Tốt thôi, lần này tôi đố anh ra được.” Quách Nguyên gằn giọng, thấy nghi phạm không trả lời bỏ đi luôn:
Thiết Bá rối rít gọi lại: “ Đừng, đừng, tôi nói, là ông chủ của chúng tôi Vương Bình Dương ra lệnh ... Ài, anh cảnh sát, anh còn lạ gì, chuyện này còn phải khai sao, ai trả tiền thì chúng tôi làm cho người đó thôi. Anh cảnh sát, không phải chúng tôi tấn công cảnh sát mà là cảnh sát tấn công chúng tôi đấy chứ ...”
Quách Nguyên không thèm tốn công nữa, an bài người tra hỏi kỹ càng sự việc rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vẫn là tên Thương Đại Nha âm hồn bất tán đó, sự việc ngày càng thăng cấp rồi, tối hôm quả Quách Nguyên đã có dự cảm thế nào cũng có chuyện, không ngờ tên này lại dám chuyên môn tìm tới cảnh sát gây sự, giống như cố ý gây hấn vậy. Nhưng chuyện này làm Quách Nguyên khó xử, Vương Bình Dương không phải là người hắn đụng tới được, có báo lên cũng chẳng giải quyết được gì, cuối cùng chỉ xử lý quả loa bọn tôm tép là xong việc, hơn nữa làm sao Thương Đại Nha lại thông minh như vậy?
Hắn có đầu óc đó sớm thành ông trùm xưng bá Đại Nguyên rồi, có ai đang mách nước cho hắn sao?
Đang suy nghĩ có điện thoại, nhìn số Giản Phàm, đầu càng đau:” Giản Phàm, chuyện gì nữa đây, tôi đang bận, cậu đừng gây thêm loạn cho tôi đấy.”
“ Ai gây thêm loạn, chỉ hỏi một câu, có muốn kinh phí không?” Giản Phàm giọng như trêu đùa:
Lúc này Quách Nguyên không có tâm trạng đùa: “ Này Giản Phàm, cậu khinh cảnh sát nghèo chứ gì, chúng tôi nghèo nhưng có cốt khí, cậu muốn chúng tôi phải xuống nước cầu khẩn cậu à? Đừng hòng, chúng tôi thiếu tiền sẽ tới tận nhà cậu đòi, không cho tôi phá quán.”
“ Ha ha ha, đội trưởng Quách, mặt càng ngày càng dày nhé, giống lãnh đạo rồi đấy.” Giản Phàm cười rất vui vẻ:
Quách Nguyên nói quả loa: “ Thôi, không tán gẫu với cậu nữa, hôm khác mời cậu, hôm nay có việc.”
Giản Phàm nói nhanh:” Đừng cúp máy, tôi muốn tố cáo người xấu.”
“ Đừng gây thêm phiền toái cho tôi nữa, cậu tố cáo cái gì, có mà muốn lợi dụng chúng tôi chỉnh người ta thì có.” Quách Nguyên chặn họng trước, lại cái trò đả kích đối thủ cạnh tranh, mấy năm quả tên đó dùng chỉ chỉ một lần, cảnh sát có tôn nghiêm chứ. Quách Nguyên nghiến răng nghiến lợi rít lên:” Công an không phải công cụ tư nhân của cậu.”
“ Vậy thì thôi, ài, đang định tố cáo Thương Đại Nha, tôi biết hắn ở đâu ...” Giản Phàm chép miệng: “ Thôi, hôm khác gặp lại.”
“ Khoan, khoan, Giản Phàm, khoan đã!” Quách Nguyên giật nảy mình gọi liên hồi, rối rít gọi chỉ sợ Giản Phàm cúp máy, ai ngờ tên khốn kiếp đó cúp thật rồi, rối rít gọi lại. Lần này khúm núm xuống nước hết cỡ, mang hết tình nghĩa ra kể, sau khi nghe mấy câu vội cúp máy quát tháo người trong đội, không lâu sau ba chiếc xe ào ào phóng đi.
Tin tức của Giản Phàm là: Thương Đại Nha chuẩn bị ôm tiền bỏ trốn.
Quách Nguyên bị Giản Phàm lừa không chỉ một lần, nhưng lần nào dù có trăm lần không muốn, ngàn lần hoài nghi, vạn lần muốn từ chối y, lại không dám không tin, lần này cũng vậy, vội vàng lái xe rời đội, tới thẳng đường cao tốc.
Chiếm diện tích mấy chục mẫu, lầu cao 14 tầng, bãi đỗ xe kẻ vạch như bàn cờ, có đủ loại xe xanh đỏ, đếm sơ quả trừ không những cái xe chẳng có đẳng cấp sản xuất trong nước, cơ bản đều là xe thể hiện mặt mũi của chủ xe, thi thoảng ngẩng đầu, nhìn mười bốn tầng lầu ốp kính thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh sáng, làm người ta không khỏi sinh ra vài phần sùng bái.
Nơi nào thế nhỉ, chính phủ khu đấy.
Chuẩn xác hơn là chính phủ khu Hạnh Hoa Lĩnh, sở dĩ nhìn tới nơi này là vì trong văn phòng khu trưởng ở tầng 9 có nhân vật liên hệ chặt chẽ với sự kiện vừa rồi.
Khu trưởng Giang suốt cả đêm không ngủ, sáng sớm tới đơn vị cứ thế đi quả đi lại, thi thoảng lại ngồi ngây người trên cái ghế thoải mái, động tác làm nhiều nhất là lấy di động ra xem giờ, như muốn gọi điện thoại cho ai đó, nhưng suy trước tính sau không gọi, có điều chẳng bao lâu lại không áp chế được hoảng loạn rút di động ra ... Ngửa mặt thở dài.
Kỳ thực làm quản cũng khó lắm chứ, ở cái vị trí mà ai cũng thèm khát càng khó, Hạnh Hoa Lĩnh là cái khu nghèo, mấy quốc xĩ phá sản để lại cả đống vấn đề lịch sử nhiều năm không giải quyết được. Vốn tưởng sự nghiệp của mình tới nơi này là dừng lại rồi, không ngờ thời cơ tới, làn sóng sốt đất lan đến cái khu nghèo, những cái nhà xưởng cũ nát, những đống rác chẳng ai ngó ngàng lại thành miếng bánh thơm phưng phức, thế là xây dựng, giải tỏa diễn ra tưng bừng.
Nhưng trên đời phúc họa song hành, ai ngờ mọi chuyện đang diễn ra trôi chảy, tưởng chừng một hạng mục lớn sắp khởi động mang lại cả chính tích lẫn thu nhập cá nhân lại thành thanh kiếm treo trên đầu.
Tức giận thầm chửi ả nhân tình chỉ biết nhận tiền mà không có não, thầm chửi công ty giải tỏa làm ăn ngày càng không ra sao, một thằng lưu manh cũng không xử lý được, chửi cả phân cục trưởng cảnh sát, té ra chỉ biết ức hiếp người dân, lúc cần tới chỉ biết ú a ú ớ .
Giờ cả hắc bạch đạo đều không dám động chạm thằng lưu manh nữa.
Di động rung ù ù, khu trưởng Giang vội vàng cầm lên, là số của lái xe, nhận máy nói nhỏ: “ Đưa cho người ta đi, khách khí vào, hỏi xem có muốn bán không? Nếu bán trả thêm.”
“ Vâng, vâng tôi biết rồi ... Khu trưởng yên tâm.” Một chiếc BYD đỏ, lái xe cúp điện thoại khởi động xe, là người trên 40 rồi, mặt nhăn nheo già trước tuổi, xe đi rất mượt, thong thả hướng tới đường cao tốc.
“ Có phải người đó không?”
“ Không!”
“ Chú ý chút, trong xe có mấy người?”
“ Một.”
Trong chiếc xe dân dụng, hai người nói chuyện thi thoảng lại nhìn ra sau, sau đó xem giờ, 9 giờ 35 rồi, đã đợi tới hơn 40 phút mà chưa thấy Thương Đại Nha xuất hiện, Quách Nguyên ngồi ở ghế phụ lái vẫn đang nghi nghi hoặc hoặc không rõ có phải Giản Phàm trêu mình không nữa? Hay là y lại gài bẫy ai?
Một chiếc BYD đỏ không đi quả trạm thu phí đầu đường cao tốc, đi tới bên xe hình cảnh, hình cảnh trong xe theo thói quen rụt đầu lại, tuy dán màng chống nắng, bên ngoài nhìn không rõ bên trong, nhưng để lộ trong xe nhét bốn người thì không hay, vừa rụt cổ lại thì lái xe kia đi xuống, sách va ly đi tới, còn nhìn vào xem trong xe có người không?
Anh trốn người ta không cho anh trốn, không thèm để ý, lái xe gõ gõ cửa, Quách Nguyên không trốn được nữa, mở cửa rằ, bực mình quát: “ Làm gì thế?”
Thái độ hung dữ, không ngờ đối phương lại càng thêm khúm núm đưa va ly tới: “ ... Ông chủ của chúng tôi, bảo giao cái này cho anh ạ.”