Đám lưu manh cứng người tại chỗ, có tên không tin, không phải người của Thương Đại Nha à, sao lại là cảnh sát? Còn có súng?
“ Đồ giả đấy, các anh em, lên.”
Thiết Bá đi đầu không tin, vung dao bổ củi chém luôn, không ngờ "đoàng" một phát, dao giơ lên cao quên cả chém xuống, chết lặng nhìn nòng súng còn đang bốc khỏi, chuyến này sợ thật rồi.
Viên cảnh sát kia một tấy cầm súng, một tấy giơ phù hiệu cảnh sát rằ:” Đừng có nhúc nhích ... Nếu không tôi bắn chết, hai tấy ôm đầu, ngồi xuống.”
Choang!
Con dao của Thiết Bá rơi xuống đất, còn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một người khác còng lại, là cảnh sát, không thể sai rồi.
Không biết kẻ nào thông minh hô: “ Chạy!”
Thế là đám lưu manh xông tới nhanh bao nhiêu thì chạy đi nhanh gấp bội, mỗi kẻ một phía, người dân nấp ở xâ hơn chưa rõ chuyện gì, thấy lưu manh tấy lăm lăm vũ khí chạy về phía mình thế là chạy bán sống bán chết.
Con phố buổi sáng yên bình thoáng cái biến thành cái chợ hỗn loạn, cục diện mất khống chế, tiếng cửa hàng ven đường đóng sầm sập, ba phút sao, chiếc xe cảnh sát 110 đầu tiên hú còi tới .
Thương Đại Nha tim đập thình thịch, từ lúc người kia nổ súng là tim hắn đã đập loạn xạ rồi, sau đó là sống lưng đẫm mồ hôi, đúng là một đám ô hợp, hai mấy thằng bị hai người đuổi như đuổi gà, trong giới không ít người mang theo súng, nhưng mà nổ súng giữa ban ngày thì chưa bao giờ nghe nói, quảy đầu hỏi Giản Phàm:” Giản, Giản Phàm đó có phải là cảnh sát không?”
Giản Phàm đáp tỉnh như không:” Không phải là cảnh sát thì ai dám nổ súng giữa ban ngày?”
“ Cậu điều tới đối phó với bọn chúng à?” Thương Đại Nha nuốt nước bọt, nhìn Giản Phàm với ánh mắt sùng bái bội phần:
“ Không, là anh điều họ tới đấy.” Giản Phàm cười thần bí tinh nghịch:
“ Tôi nào dám, cậu cứ đùa.” Thương Đại Nha nghĩ Giản Phàm đang trêu mình, cười ngượng ngập:
“ Đúng là anh đấy, tôi hỏi anh nhé, có phải anh có một căn nhà ở tiểu khu Nam Nhai Uyển không?”
“ Đúng rồi.” Thương Đại Nha gật đầu chỉ:” Từ ngã ba đi 70 mét, vào trong ngõ là thấy, nơi đó tổ chức chơi mạt chược, mấy ngày quả tôi không dám về nhà.”
“ Tóm lại là anh muốn về nhà thì phải đi quả cái ngã ba này?”
“ Đúng rồi ... Á!” Thương Đại Nha trả lời mấy câu hỏi của Giản Phàm, phút chốc đầu lóe sáng, kinh hoàng hỏi: “ Đám cảnh sát thường phục đó đợi bắt tôi à?”
“ Đúng thế, chỉ đợi anh tự đâm đầu vào lưới thôi, đừng nói nơi này, còn nhà ở trong thành phố, công ty, mấy chỗ giải trí anh hay tới đều có người cắm chốt theo dõi, anh mà lộ mặt ra là hết chạy. Hai người kia là nhân viên thực địa của đại đội hình cảnh đấy, thế nào, lợi hại hơn đám dân cảnh mặc cảnh phục ngông nghênh bắt nạt người dân mà anh hay thấy chứ?” Giản Phàm lúc này mới là trêu:
“ Lợi hại, đúng là lợi hại ...” Thương Đại Nha toát mồ hôi gật đầu, lúc này loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, quảy đầu cầm ống nhòm lên, vừa nhìn vừa nói: “ Tôi hiểu rồi, đám người đó rình bắt tôi, tôi không biết, chúng cũng không biết, chỉ có cậu biết, sau đó cậu đưa chúng tới trước họng súng của cảnh sát ... Ha ha ha, chuyện này đã thật thật, chẳng trách cậu cầm ống nhòm nhìn suốt mấy tiếng, té ra chuẩn bị vở hài kịch này ... Ha ha ha, hay, phục rồi.”
Giản Phàm làm vài động tác thể dục, bề ngoài tỏ ra thản nhiên kỳ thực cũng thích lắm, trước kia làm cảnh sát hoặc hợp tác với cảnh sát mà giở mấy thủ đoạn này chẳng được ai khen còn bị mắng là bàng môn tà đạo, giờ được một tên lưu manh tán thưởng cũng thấy thích lắm, nếu không khác nào áo gấm đi đêm, buồn chết. Y đợi Thương Đại Nha cười chán rồi mới nói: “ Đi thôi, chỉ cần vài tên sa lưới là Vương Bình Dương đừng dễ dàng thoát khỏi tấy hình cảnh, ngày cả Hứa Hướng Nam cũng không dám tùy tiện dính vào đâu. Đã nói mà, tên đó đâu định đưa tiền cho anh, mà đẩy anh vào chỗ chết thì có, nếu người bình thường chúng đã đánh cho một trận dở sống dở chết rồi ném trước đồn công an rồi.”
“ Mẹ nó, đáng đời bọn chúng lắm ...” Thương Đại Nha đi theo sau Giản Phàm, dọc đường vừa chửi vừa cười, mồm không khép lại được:
Hai người đi xuống lầu, Giản Phàm chẳng cần hóa trang, Thương Đại Nha đội cái mũ dạ, đeo kính râm, dán bộ râu lên làm che đi phần nào cài răng cửa quá khổ, nhìn quả không nhận ra được, kế hoạch của họ hôm nay là câu hết mấy tên kia rằ, giờ Vương Bình Dương bị một vố thế này, đám bị bắt kia chẳng tốn mấy thời gian khai hắn rằ, hưng phấn hỏi:” Tiếp theo chúng ta tìm ai, bọn này cùng một ổ, một tên xảy ra chuyện, tên khác đều biết, sợ câu không được.”
“ Đó là chuyện hôm quả, khi đó anh chỉ là thằng lưu manh cắc ké đang trốn chui trốn nhủi khắp nơi, bọn chúng không ai coi anh ra gì. Giờ thì khác rồi, quyền chủ động không nằm trong tấy chúng nữa mà là ở anh, giờ anh có tiếng nói rồi, chúng không tin sao được.” Giản Phàm cũng có vài phần đắc ý, chuyện này không thể không thừa nhận, y làm chuyện này, một phần vì sở thích, đầy một bụng ý tưởng xấu, chỉ có phát tiết lên đám khốn kiếp đó mới không phải áy náy gì:” Giờ chỉ còn một bước cuối cùng, sau đó chúng ta tổ chức Hồng Môn Yến, tiễn tất cả bọn chúng vào tù đoàn tụ với nhau, ha ha ha
Một tiếng đồng hồ sau sự kiện lưu manh tấn công cảnh sát thì chuyện mới lắng xuống, chẳng ai hiểu nguyên cớ do đâu lại hồ đồ thành sự kiện nổ súng giữa phố, nghiêm trọng rồi, không chấp nhận được. Thế nên nửa tiếng sau thôi ban đốc sát đã tới nơi, một mặt thẩm vấn đột kích mấy tên lưu manh bị bắt về, một mặt cách ly điều tra cảnh sát nổ súng, biết làm sao, lưu manh bị cảnh sát hàng phục, cảnh sát bị chế độ hàng phục, đại đội bốn vì sự kiện này phải gác lại chuyện truy bắt Thương Á Quân.
Cảnh sát Tiểu Vũ vội vàng chạy từ phòng thẩm vấn rằ, mang tới cho đội trưởng Quách đang đi quả đi lại trong sân một tin tức bất ngờ.
“ Cái gì, xác nhận chưa?”
“ Hẳn là không thể sai, bọn chúng bắt đầu tìm Thương Đại Nha từ tối quả, tới nửa đêm mới về, sáng sớm có tin tức lại bị lôi đi.” Tiểu Vũ đang nhắc tới sự kiện vừa phát sinh:
“ Ha ha ha, còn chăm chỉ hơn cả chúng tắ, đi xem sao.” Quách Nguyên đi trước, tới khu giam giữ tạm thời, tên nghi phạm tóc ngắn nhưng râu rìa thì dài, tướng mạo hung dữ, đôi mắt láo liên, e chẳng nói câu nào thật, vừa nhìn quả một cái, Quách Nguyên thất kinh:” Ái chà chà, thất kính, thất kính, té ra là bậc nguyên lão trong nghề rồi ... Thế nào, ra tù chưa bao lâu mà giờ chuẩn bị tiến thêm một bước, chuyên đối đầu với cảnh sát à?”
“ Không, không ... Anh cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm thôi ... Tất cả do thằng khốn Thương Đại Nha hại, hắn bảo chúng tôi mang tiền tới cái xe Passat đó, ai mà ngờ bên trong là cảnh sát, nếu biết cho mười cái gan chúng tôi cũng đâu dám.” Thiết Bá chúa chát, ba bốn lần vào tù đi mất nửa đời người rồi, giờ hay quá, trực tiếp tấn công cảnh sát, mong họ tha cho mới lạ:
“ Đừng bẻm mép, Thương Đại Nha làm sao biết nơi đó có cảnh sát?” Tiểu Vũ cắt ngang:
Thiết Bá thề thốt: “ Làm sao tôi biết, hắn gọi điện bảo tôi tìm chiếc Passats cũ ... Thật đấy đồng chí cảnh sát ... Mả cha thằng vương bát đản, thế này khác đéo gì hại chết bố nó chứ ...”
“ Mồm miệng sạch sẽ chút” Quách Nguyên mắng một câu rồi bảo lấy di động của nghi phạm, xem lịch sử cuộc gọi, bấm thử cái số nghi phạm khai, nhưng đã ngoài vùng phủ sóng, ném di động sang một bên, giọng ôn hòa: “ Lão Thiết, tôi nghe nói anh cải tà quy chính, làm việc cho công ty giải tỏa, là đồng nghiệp của Thương Đại Nha cơ mà, đừng có chụp hết tội lên đầu người tắ. Nói di, ai sai khiến anh, tới đó làm gì?”