“ Người anh em, nói gì đi chứ, tiếp theo phải làm sao? Chọc hết các tổ ong rồi, Vương Bình Dương cũng là tên lưu manh, dưới trướng không ít người như tôi, một chọi một thì tôi chẳng sợ, nhưng bây giờ cả bọn liên hợp lại chơi tôi, tôi sợ mai về không mất chân cũng mất tắy, đám này tin tức linh thông hơn cảnh sát nhiều ...” Thương Đại Nha không khỏi khẩn trương hỏi, từ lúc rời thành phố tới giờ đã hơn nửa tiếng, cứ đi về phía trước, mà Giản Phàm chẳng nói gì ngoài bảo hắn tắt di động:
Giản Phàm từ từ đỗ xe bên đường, tắt máy, bên cạnh là đồng hoang, trước sau họa hoằn lắm mới thấy một ánh đèn xe, bốn bề chỉ có côn trùng kêu ra rả. Giản Phàm thong thả mở chai nước khoáng uống một ngụm: “ Mấy người theo anh đều đi cả rồi chứ?”
“ Đi hết cả rồi, trừ người đập xe ở quán ăn Tây, còn lại mấy người theo tôi đều là dân vùng ngoài, mỗi người một vạn, cậu đứng lo, toàn là kẻ lọc lõi, chỉ cần trên người có tiền thì đừng hòng có ai tìm được ... Huống hồ bọn họ chẳng làm gì, căn bản không cần sợ.” Thương Đại Nha hiểu đám đó hơn Giản Phàm, đợi khi đám kia trở về thì tất cả đã thay đổi rồi, vả lại đâu phải là phạm pháp gì, cẩn thận thế này là hơi quá:
“ Lão Thương, anh có phúc đấy, làm việc còn gọn ghẽ hơn Đường Đại Đấu năm xưa, ha ha ha ... Khúc dạo đầu đã xong chỉ còn đợi vở kịch lớn cuối cùng thôi, nhưng tôi lại lo chính bản thân anh đấy.” Giản Phàm nói đầy thâm ý:
Thương Đại Nha đưa thuốc lá tới mời, Giản Phàm không từ chối, lâu lâu thử lại cái vị khói tê tê đầu lưỡi, Thương Đại Nha thản nhiên: “ Chúng dám làm gì tôi chứ, giờ tôi muốn ai chết, kẻ đó sẽ không chết tử tế.”
“ Sai tồi, mấy tiếng trước anh quá bi quản, bây giờ anh lại quá lạc quản, anh dọa được khu trưởng Giang chứ không dọa được họ Hứa với họ Vương kia đâu, chuyện dính dáng tới nhiều thế lực như vậy, phía nào cũng có lý do giết người bịt miệng.” Giản Phàm thong thả hạ nhiệt của Thương Đại Nha:
Thời buổi này một cái mạng chẳng đáng bao tiền, chỉ cần tìm được những kẻ vong mạng ẩn trong góc tối thì rất dễ dàng, Thương Đại Nha có thể tìm thấy, cũng biết đám đồng bọn cũ đều có thể làm được: “ Tôi lấy tiền xong là biến thẳng sợ gì chứ?”
“ Anh mà đi như thế thì quá tiện cho bọn chúng rồi, mọi tội lỗi đều chụp lên đầu anh, món nợ này sẽ mãi mãi không dứt, hơn nữa anh còn lởn vởn ngoài đó thì chúng còn chưa yên tâm, phải cho chúng lật thuyền hết thì mới không sợ ai tìm anh nữa ... Sau đó tôi có thể tìm cho anh một chỗ an toàn để anh sống yên ổn, chỉ sợ anh anh dám làm.” Giản Phàm mỗi lần nói đều có vị khích bác:
Thương Đại Nha nghe thấy có chỗ an toàn ẩn thân, tức thì chú ý:” Hay, nói ra tôi nghe xem.”
Giản Phàm ra hiệu cho hắn tới gần, nói rất nhỏ, rất thần bí, bóng đêm, đồng hoang, chiếc xe cô độc giữa con đường dài chỉ có hai đốm lửa lập lòe.
“ A lô, Thương ca, bọn em sắp tới rồi, anh ở đâu? Địa chỉ chính xác hơn một chút đi ... Vâng, tới nơi em gọi điện thoại, giám đốc Vương nhờ mang đồ cho anh.” Đêm quả ngày tới, trong một chiếc xe thương vụ màu lam thẫm, hán tử râu quải nón ngồi ở ghế phụ lái cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho một số khác, quảy đầu cười với tám tên huynh đệ, kẻ nào kẻ nấy xăm trổ đầy người, tấy nghịch dao bấm, côn nhị khúc, đều vừa mới được triệu tập, còn có người ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
“ Thiết ca, chẳng phải chỉ có một thằng Đại Nha thôi sao, mình tôi cũng đủ bẻ hai cái răng của nó.” Một tên mặc áo ba lỗ khinh bỉ phì phèo thuốc nói:
“ Cẩn thận chút, Lão Thương không phải hạng vừa đâu, hôm quả chọc ra đám nhãi ở biệt thự Phần Dương đấy.”Tên khác cẩn thận hơn:
“ Còn gì nữa, thằng đó giờ là chó điên, bạ ai cũng cắn, trong đó có cả con trai phân cục trưởng Hứa đấy, ai biết hắn dám làm gì, cẩn thận là hơn.” Cũng có tên nhìn xâ trông rộng:
“ Phiền, chỉ sợ chúng ta bị vạ lây thôi, Đại Nha là con ngựa hại bầy, mấy năm trước cũng làm một vụ khiến đám anh em oan uổng rồi, giờ trừ luôn cho lành.”
“ Chuẩn bị sẵn sàng đố chơi đi, cẩn thận là đúng, không cần quá lo.” Thiết cả ra hiệu im lặng, lại tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại nữa, xem ra hôm nay thế trận không nhỏ:
Đúng là không nhỏ, giữa ngã ba đường vành đai, đi về phía đông là sông Phần, vừa phía nam là khu thành phố cũ, hai phía đều có xe van đi tới, khí thế hùng hổ.
Đây là nơi nào, vì sao Thương Đại Nha lại lựa chọn nơi này? Khi Thiết cả gọi điện cho Vương Bình Dương mới biết, té ra là thỏ khôn đào ba hang, đây là nơi Thương Đại Nha từng sống trước khi phất lên, nhưng không rõ địa chỉ cụ thế, tám phần là trốn ở khu vực này, chẳng trách mà không tìm rằ.
Cách đó về phía đông chừng nghìn mét, có tòa nhà tên Ngân Uyển.
Tên nóc tòa nhà cũng vừa gọi điện xong, Thương Đại Nha nấp ở mép lan can thi thoảng thò đầu ra nhìn, Giản Phàm cầm ống nhòm nhìn về phía ngã ba nãy giờ có vẻ tập trung lắm làm hắn sốt ruột, nhìn đồng hồ thấy 8 giờ 05 rồi, lúc này đường phố mới vừa náo nhiệt, tuy không phải trung tâm, nhưng xe quả lại không ít, từ nơi này nhìn xuống giống đàn kiến tất bật quả lại.
“ Bảo chúng bỏ tiền lên chiếc xe biển Tấn Thượng, chiếc Passat đen kiểu cũ ấy.” Giản Phàm nói không quảy đầu lại, trong ống nhòm nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đỗ bên đường, cách mục tiêu miêu tả một cái đèn xanh đỏ:
Thương Đại Nha nhanh chóng thực hiện theo, cúp điện thoại rồi còn bảo Giản Phàm: “ Cái thằng buồi Thiết Bá đó không dễ chơi đâu, hắn là quân của bốn tên hòa thượng lững lẫy một thời đấy, ngồi tới bảy tám năm mới rằ, chỉ cần người trốn ở Đại Nguyên là hắn có cách đào rằ, nên mới có biệt danh Thiết Bá.”
“ Ha ha ha, nếu tôi mà ở trong giới này thì đã có biệt danh là Cương Bá rồi.” Giản Phàm bỗng nhiên cười, đầy vẻ xem thường: “ Giỏi thì đào tôi ra xem.”
“ Ý tôi không phải thế, mà kia là xe của ai, liệu ổn không? Đám đó không tìm ra tôi, e lại trút giận lên người tắ.”
Giản Phàm bỏ ống nhòm tới, không ngờ một tên lưu manh cùng đường, chỉ còn một mình mà vẫn biết nghĩ cho đồng đạo, riêng điểm này đáng để y vươn tấy ra đỡ: “ Một lũ ô hợp thôi, có gì đáng sợ, anh tự xem đi.”
Thương Đại Nha nhận lấy ống nhòm, không hiểu nụ cười của Giản Phàm lắm, nhìn về phía ngã 3, kinh ngạc thiếu chút nữa ngã lộn từ trên tầng thượng xuống.
Hiện trường cách đó nghìn mét, Thiết Bá biết xe mục tiêu liền phất tắy, cửa xe kéo rằ, bảy tám tên nhảy xuống, không chỉ xe này, hai chiếc xe phía nam bắc cũng có thêm mười mấy tên đi tới, tạo thành vòng vây từ ba phía, tức thì đường phố hoảng loạn, tiếng phanh xe liên tục vang lên, người đi đường quảy đầu bỏ chạy.
Chớp mắt đám lưu manh đã bao vây chặt chiếc Passat, trong xe đúng là có người, như say rượu vừa dậy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hoàng đóng sập cửa xe lại, đám ở ngoài đập cửa sổ, dùng ống thép chọc thân xe, từng khuôn mặt hung dữ quát tháo
“ Xuống xe, xuống xe mau lên.”
“ Thương Đại Nha có đấy không? Bảo thằng chó thò mặt ra đây.”
Người bên ngoài nổi điên, cửa kính vỡ tắn nát, người bên trong cũng tức giận, bất thình lình cửa xe mở rằ, xô ngã mấy thằng lưu manh, hai người kia như mãnh thú xổng xuồng, lên gối, giật khuỷu, toàn là đòn cận chiến, một đòn hạ gục đối phương. Đám Thiết Bá ỷ đông người, không ngờ đối phương dám phản kháng, thoáng chốc bị hạ năm sáu người, tức giận chửi một câu, hai mươi mấy thằng lưu manh hủng hổ xông tới, không ngờ ở ghế lái có một người đạp cửa xuất hiện, quát lên: “ Đứng im, cảnh sát đây.”