Nam nhân kia khoác áo ngủ lên, còn nữ nhân thì chỉ mặc thêm mỗi cái quần lót, líu ríu bám theo sau, hai người ngồi ghế sô pha, nam nhân không ngừng lau mồ hôi, nữ nhân kẹp cặp chặt đùi, sợ không nói lên lời, không hiểu làm sao tên lưu manh này vào được tiểu khu có an ninh nghiêm ngặt như vậy, tổ chức ngôn ngữ mãi mà vẫn lắp ba lắp bắp.
Thương Đại Nha cười ngặt ngẽo, hai năm quả bất kể nhìn thấy lúc nào người này cũng mặc đồ tây, quản uy mười phần, giờ khu trưởng Giang Thấm Binh trông cũng chẳng khác gì nam nhân bình thường bị bắt gian tại giường.
“ Khu trưởng Giang, anh căng thẳng cái gì? Chúng ta không phải chỗ quen biết à? “ Thương Đại Nha hài hước nói: “ Xem ra anh không hài lòng với hành vi tự ý xông vào nhà dân của tôi phải không? Vậy tôi báo cảnh sát, đầu thú nhé?”
“ Đừng đừng ...” Khu trưởng Giang khổ không nói lên lời, bảo tới chỗ giải trí không an toàn, ai ngờ kim ốc tàng kiều càng không an toàn, thế này là bị người ta dồn vào đường cùng rồi, nhũn nhặn nói: “ Lão Thương, chúng ta không thù không oán, tôi đâu hại anh, hai năm quả còn cho anh không ít hạng mục giải tỏa.”
“ Đúng, không oán cũng không thù, hạng mục đúng là không ít.”
“ Vậy thì đúng rồi, sao anh lại làm thế với tôi?”
“ Làm gì? Tới nhà chơi vô tình gặp phải anh thôi mà.”
Khu trưởng Giang nói chuyện rất có tình lý, nhưng gặp phải thằng lưu manh, mà thằng lưu manh cứ hau háu nhìn nữ nhân bên cạnh, làm khu trưởng Giang hận không thể tặng luôn cho hắn rồi đi, có điều cũng biết ý đồ của đối phương, chuyện xấu này bị bắt gặp, hết đường xoay chuyển rồi.
Thương Đại Nha bộ dạng giống như vị khu trước này khi giáo dục hắn, nghiêm mặt nói: “ Khu trưởng Giang, anh cho rằng chỉ cần vài thằng cảnh sát truy đuổi là tôi sợ són đái trốn đi rồi sao, sau đó để các người tiêu diêu tự tại ... Lão Giang, đừng bao giờ quên bạn, hai năm quả anh cho tôi không ít hạng mục, nhưng có phải tình nghĩa hay không tự biết, tôi mang tiền tới đây còn ít à? Tôi kiếm tiền vất vả đều đem hiếu kính anh ... Phải không?”
“ Phải phải.” Khu trưởng Giang thất thế, giống như cúi đầu nghe lãnh đạo mắng vậy:
“ Tôi đưa tiền, anh làm việc, đó là giao dịch công bằng, tôi không phải tới tống tiền anh, nhưng có một khoản chúng ta cần tính ... Hạng mục này anh là cổ đông lớn nhất, còn là cổ phần danh nghĩa, anh kiếm được tiền, tôi chẳng nói gì, nhưng khi xảy ra chuyện, anh cũng phải có trách nhiệm đúng không?”
“ Phải, nên có nên có.” Khu trưởng Giang thất kinh, nhưng không dám cãi:
“ Tốt, vụ ở Bắc Thấm Phường tôi gửi tiền vào hai lần, tộng cộng 80 vạn, các anh em vất vả mà chưa được đồng nào, còn bị cớm tóm, nói không chừng còn bị phán vài năm. Lão Giang, mấy thứ tiền bồi thường tổn thất tinh thần, khổ cực gì gì đó thì tôi không nói, tôi hỏi anh, thế nào cũng phải bố trí cho các anh em đã vất vả hai năm quả chứ, anh nói đúng không? “ Thương Đại Nha bất ngờ đề nghị:
Khu trưởng Giang thấy quải quái, chẳng lẽ thằng lưu manh này còn có nghĩa khí, thăm dò: “ Đúng đúng, tôi cũng đang định thương lượng với anh chuyện này.”
“ Có gì mà phải thương lượng, tiền kiếm được chia theo cổ phần, vậy tiền đền bù cũng phải chia theo cổ phần, đúng không?”
“ Đúng đúng.”
“ Vậy thì đơn giản, nói ngắn gọn, tôi chỉ cần 100 vạn, tôi biết anh không lấy ra nhiều tiền thế, chi phiếu hay thẻ ngân hàng thì tôi không dám nhận ... Thế này đi, 8 giờ sáng mai đợi điện thoại của tôi, đưa tiền tôi muốn tới địa điểm chỉ định, tôi cần tiền để bỏ trốn, đang phải dùng gấp, không nhiều lờn, chỉ lấy tiền mặt ... Có ý kiến gì không?”
“ Không có ý kiến gì.”
“ Làm được không?”
“ Nhất định được.”
“ Tốt, thế thì tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục đi, yên tâm, không mất điện nữa đâu.” Thương Đại Nha tới nhanh đi cũng nhanh, nói xong đứng dậy luôn:
Khu trưởng Giang cuống lên, muốn ngăn mà không dám, chỉ di động và máy ảnh kỹ thuật số:” Cái này, cái này ... Hay là tôi cho anh thêm ít tiền, cái này để lại cho tôi.”
“ Cái này à, ha ha ha, tôi giữ làm gì, yên tâm, sẽ đưa anh, tôi không dùng nó tống tiền anh đâu, tôi làm người không vô nguyên tắc như anh ... Có điều nếu tôi rơi vào tấy cảnh sát thì thứ này cũng tới tấy cảnh sát, mau chuẩn bị tiền đi, mai tôi đi tới từng nhà lấy ... Đúng rồi, nhắc anh một câu, đừng giở trò, muốn giở trò thì hỏi Hứa Hướng Nam xem nhà hắn vừa xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ các người là phân cục trưởng, khu trưởng thì tôi không dám đúng vào, mẹ nó chứ, cái mạng nát này còn ngán gì ai nữa? Hôm nay may mà gặp được anh đấy, nếu không tôi định ôm thuốc nổ xông vào chính phủ khu cơ, muốn đổ tội lên đầu tôi à? Nằm mơ đi.”
Thương Đại Nha nói xong uy phong phất tắy, hai người kia rối rít đi ra mở cửa, hắn cứ thế nghênh ngang bỏ đi không gặp chút trở ngại gì.
Trong phòng, nữ nhân kia cuống quên ôm lấy tấy khu trưởng Giang:
“ Chồng ơi chồng, làm sao bây giờ?”
Khu trưởng Giang đẩy rằ, mặc quần áo mắng:” Còn làm thế nào, chuẩn bị tiền đi, giờ nó thành chó điên rồi, mấy bức ảnh đó mà lộ rằ, tôi chỉ có cách leo lên Chung Cổ Lâu nhảy xuống ... Tôi nói này, sao cô ngu xuẩn thế, cô mở cánh cửa đó bằng với mở cửa nhà tù cho tôi rồi đấy ... Tức chết đi.”
Nữ nhân cúi đầu không dám cãi lại, đợi hắn giật cửa bỏ đi, không có một câu an ủi, nhổ bãi nước bọt sau lưng:” Đáng đời.”
Ba chuyện đầu thì trống giong cờ mở, mấy chuyện sau tiền hành một cách âm thầm, Lôi Hàm Dương, Vương Bình Dương, Hứa Hướng Nam, Giang Thẩm Binh thêm vào một vị ở cục địa chính rất có quản hệ ở chính phủ thành phố, từng người bị Thương Đại Nha hỏi thăm, có mấy chuyện trước làm ầm ĩ, chuyện sau liền đơn giản, mấy cổ đông trao đổi với nhau, đám người này quen ẩn phía sau, sợ nhất lộ ra ngoài, có con chó dại cắn lung tung này, thực sự là sợ rồi.
Phản ứng của mỗi người mỗi khác, phân cục trưởng Hứa hạ lệnh cho một vị đội trưởng đội trị an kinh nghiệm tiếp xúc với lưu manh, dẫn người đi khắp nơi tìm tung tích Thương Đại Nha, còn bản thân bận rộn tìm người quen biết, nghe ngóng xem con trai bị đơn vị nào giam giữ ...
Giám đốc Vương của công ty giải tỏa ngày đêm hôm đó chuyên môn kiếm em gái tiếp rượu mời hai vị lãnh đạo của ủy ban cải cách ăn cơm, bị Thương Đại Nha chơi một vố, mất mặt lắm. Nhân cơ hội này muốn rút, đồng thời hẹn không ít người ẩn trong bóng tối, tấy cầm dao đi khắp trung tâm tắm rửa, sòng bạc, sàn nhảy đi tìm Thương Đại Nha. Cứ gặp tên lưu manh nào có chút tiếng tăm là đánh một trận hỏi tung tích Thương Đại Nha. Trong số những cổ đông này, chỉ có vị ở cục địa chính và hai lãnh đạo khu thành thật chuẩn bị tiền.
Đêm đã khuya, thành phố huyên áo tĩnh lặng dần, mấy người Vương Bình Dương phái đi không tìm được Thương Đại Nha, đã thu quân, trừ cảnh sát liên tục nhận được cuộc gọi báo lưu manh đánh nhau phải tới hiện trường xử lý thì mọi chuyện ngày hôm nay đã kết thúc.
Vậy Thương Đại Nha đâu rồi, biến mất? Bỏ trốn? Hay là lại đang mật mưu hại ai?
Đều không phải, trên con đường cấp hai thông tới Phần Tây có một chiếc xe bán tải thong thả đi trong đêm. Vốn Thương Đại Nha còn cho rằng Giản Phàm quá cẩn thận, có điều rời thành phố không lâu gọi điện cho đám tiểu đệ ở thành nam mới biết đủ loại thế lực tắm giáo cửu lưu đang ráo riết truy lùng mình, bấy giờ mới càng bội phục Giản Phàm ra tấy một cái là chạy xâ ngay. Mấy chuyện hôm nay thống khoái thật, nhưng giờ bình tâm lại cũng hơi khiếp, vốn chỉ có cảnh sát truy đuổi, giờ thành kẻ thù chung của hắc bạch đạo rồi.