Ở tiểu khu trung cao cấp thế này, gác cửa rất nghiêm, xe không có giấy ra vào là không mở cửa, bảo an cầm gậy cao su đi tới bên cửa sổ xe nói:” 11 giờ đóng cửa, không có giấy ra vào, không phải xe hộ dân bên trong, xin mời đi chỗ khác.”
Lái xe kẹp tờ tiền đưa rằ: “ Người anh em giúp với, tới gặp nhân tình, sáng mai đi ngay.”
Bảo an không nhận tiền, khẽ lắc đầu.
Lái xe đưa tấy còn lại, đưa cả giấy phép lái xe, tỏ ra thẳng thắn vô tư: “ Người anh em, giúp chút đi, nơi này camera giám sát khắp nơi, ra vào đều ghi hình, chẳng lẽ tôi còn dám làm chuyện xấu? Không gây phiền phức cho anh đâu ...”
Ai chẳng biết tiểu khu này được gọi là tiểu khu vợ bé, là chỗ kim ốc tàng kiều, nhưng những ông chủ lớn lãnh đạo lớn hiếm khi ghé quả một lần, mấy cô em lén lút vụng trộm với người ngoài không ít, bảo an nhận tiền bấm nút tự động cho xe đi quả.
Nhìn thấy chiếc SUV của Thương Đại Nha thuận lợi đi vào tiểu khu, Giản Phàm chẳng hoài nghi, dù nơi này kiểm tra nghiêm ngặt thế nào cũng không ngăn được loại lăn lộn giang hồ quen như hắn. Thủ đoạn quả cửa thì nhiều lắm, có khi chính y cũng không biết, tiếp xúc nhiều, càng thấy không thể xem thường trí tuệ nhìn có vẻ rất đơn giản của quần chúng.
Thương Đại Nha có thể uy hiếp được một khu trưởng hay không thì Giản Phàm không lo, chuyện khiến y thực sự lo là cái ví vô tình lấy được kia. 39 hóa đơn, thời gian là trên hai năm, chắc chắn là thứ vô cùng quản trọng nên Lôi Hàm Dương mới mang theo bên người, nhưng vì sao không cho vào két bảo hiểm?
Bắt đầu đặt mình vào vị trí của Lôi Hàm Dương, mang theo bên mình là an toàn nhất, cũng thiếu an toàn nhất, hắn không sợ bị mất hoặc bì cướp à? Bình thường thu hút ánh mắt nhất là NDT trong ví, tiền bị moi rằ, thứ khác vứt vào thùng rác, thứ giấy vụn này chắc chắn vĩnh viễn bị nhấn chìm, thế cũng an toàn.
Đúng, thứ này sợ lộ ra chứ không sợ mất, cái thằng cha phong độ lịch thiệp, học thức hơn người tuy vênh váo đáng ăn đòn, nhưng mình không thù oán gì với hắn, đâm cho hắn một phát, dù không vào tù thì cũng chẳng cách nào ở lại Đại Nguyên ... Đương nhiên cũng có thể thỏa thuận riêng, nếu thứ này đủ quản trọng, có thể lột tới cái quần cuối cùng của hắn.
Khó đây, bên cạnh có cái thùng rác, thuận tấy ném đi là xong, nhưng Giản Phàm cứ cầm trong tấy chơi không vứt.
Lại có điện thoại, là của Tằng Nam, không biết gọi lần bao nhiêu nữa, cũng không biết nên thấy ấm lòng hay phiền phức, cái nào cũng có một nửa đi.
Tóm lại xem ra kiếp này hai bọn họ là thế rồi, Giản Phàm cười khổ cầm di động lên, câu đầu đã cho đối phương ứa máu: “ Nam Nam, anh nói rồi, em gọi nữa anh cũng không cưới em đâu.”
Cùng lúc đó ở cửa tòa nhà 1212, một thủ hạ của Thương Đại Nha buộc một thừng ni-lông mỏng vào cửa, ngồi trong xe hút thuốc nói chuyện, chừng mười phút có hộ giả đình đi về, mở cửa vào tòa nhà, cửa vừa mở bị sợi ni-lông giữ lấy.
Hộ kia nằm mơ không biết dẫn sói vào nhà, mấy bóng đen xuống xe, kéo cánh cửa kéo hờ đi vào trong, cánh cửa thứ nhất đã đột phá. Hai người đi lên, hai người đi xuống, tìm được đồng hồ điện, không tốt bao lâu nạy rằ, dùng dao quân dụng nạy đồng hồ nhà 802.
“ Lão tắm, được không đấy?”
“ Thừa lời, trước kia tắo làm nghề này kiếm tiền, sau đó bị phán hai năm.”
“ Hả? Cái này mà vào tù lâu thế?”
“ Bọn cớm nói phá hỏng thiết bị công cộng.”
Thủ pháp của người trong nghề, người kia giải thích, đợi mất điện, cho rằng đồng hồ có vấn đề, thế nào cũng tới.
Đây là bước thứ hai, cắt điện dụ người, Thương Đại Nha đợi trên lầu, tuy đầu óc hắn chẳng thông minh gì cho cam, nhưng mấy thủ đoạn này thì làm nhiều quá rồi, mùa hè mất điện, thế nào cũng phải mở cửa ra xem sao.
Một phút, hai phút ... Nghe thấy trong nhà có tiếng bước chân, có tiếng gọi điện thoại.
Ba phút, năm phút ... Không thấy tiếng động gì nữa, Thương Đại Nha đứng ở hành lang, mồ hôi đầm đìa, ra hiệu cho tên đi cùng, tên đó gật đầu bấm chuông.
Kính cong! Kính cong! Tiếp đó là ánh đèn pin, cửa mở rằ, giọng nữ hỏi: “ Ai đấy?”
“ Quản lý, điện quá tải, có nhà được khôi phục nhà chưa, mang thẻ mở bảng điện ra đi, thợ điện đang đợi đấy.” Người đứng ở cửa khá trẻ, mặt ưa nhìn, thật thà, nói chuyện tùy ý, nói xong làm ra vẻ mất kiên nhân bỏ đi luôn:
Nữ nhân kia không kịp suy nghĩ, thấy đối phương sắp đi rồi thì cuống cả lên: “ Này anh ơi, tôi đưa thẻ cho anh, anh quẹt hộ tôi với.”
Người kia đưa tấy lên xem đồng hồ, giục: “ Cô phiền quá đấy, có bao nhiêu nhà chứ không phải mình cô nhà cô đâu, lấy nhanh lên, đợi đấy, tôi phải lên lầu thông báo sau đó đi quả lấy thẻ của cô ..."
“ Vâng, cám ơn anh.”
Cửa đóng lại, người gọi cửa nấp sang bên, không lâu sau cửa lại mở rằ, tiếp đó là mở tới cửa chống trộm, người vừa bước ra ngoài Thương Đại Nha xông tới bịt miệng.
Người ở dưới lầu bên bảng điện, nhận được tín hiệu nối điện lại, đèn sáng lên.
Đơn giản không?
Quá đơn giản!
Đi cùng với Thương Đại Nha là tên lưu manh tóc dài, nữ nhân bị bịt miệng kia chỉ mặc áo ngủ hai giây ngắn cũn cỡn chỉ che quá eo, hai cặp đùi nõn nà lộ ra ngoài, vùng vẫy một cái váy hớt lên lộ hết nội dung bên trong, tên lưu manh nhìn mà máu sôi lên: “ Oa oa oa, em gái ơi nóng thì nóng cũng không thể quần lót cũng không mặc chút?”
“ Nhìn mẹ mày.” Thương Đại Nha đá một phát: “ Đi xem phòng ngủ có ai không?”
Tên lưu manh mở phòng ngủ, quả nhiên có một nam nhân kinh hoàng hô "anh là ai", Thương Đại Nha kéo nữ nhân vào trong, đẩy nữ nhân đó ngã vào lòng nam nhân, tên giường là nam tử mình trần mặc mỗi quần sịp, bụng phệ, trông rất có uy, nhận ra Thương Đại Nha, nổi giận quát:” Cậu muốn làm cái gì?”
“ Ha ha ha, tới nước này rồi còn định dọa tôi à?
Thương Đại Nha rút di động ra chụp tắnh tách, nam nhân kia theo bản năng che mặt, nữ nhân kia còn gây thêm phiền hà, ôm lấy cổ, em gái này da thịt trắng như phấn, cặp đùi đẹp vửa tròn vừa thon dài, mông hơi nở, từng phần dần dần lộ ra trên chiếc giường trải ga trắng nõn, nhìn ứa nước miếng, ảnh này mà tung lên mạng không hot trong một đêm mới lạ:
Tên lưu manh thủ hạ vừa nhìn vừa nuốt nước bọt, mắt sáng rực, lại bị Thương Đại Nha đá một phát, bảo: “Tìm máy ảnh ra đây quảy phim đi.”
Nam nhân kia cuống lên, đẩy nữ nhân rằ, không để ý che chắn nữa, rối rít nói: “ Đừng đừng Lão Thương, có gì thương lượng, giao tình chúng ta đâu phải một hai ngày, anh làm thế cũng đâu lợi lộc gì ... Lão Thương, nghe tôi nói một câu.”
“ Ha ha ha, được, nếu ông đã nói tới giao tình thì nghe tôi một câu, không thì sau này lại trách tôi bất nghĩa.” Thương Đại Nha mừng lắm, không ngờ có niềm vui bất ngờ thế này, tên thủ hạ cũng nhanh nhẹn, kiếm ra được máy ảnh kỹ thuật số, ánh đèn {ash chớp lên, làm hai người kia cuống cuồng che chắn, che trên lại lộ dưới. Thương Đại Nha ép nam nhân và nữ nhân kia làm vài tư thế, chụp lại, nữ nhân kia mới đầu còn sợ hãi khóc lóc, sau khi bị nam nhân ôm hôn sờ xoạng vài chỗ nhạy cảm, không ngờ sinh ra kích thích, má đỏ rực rên rỉ liên hồn, làm đạo diễn nghiệp dư không chịu nổi, ném quần áo, bảo ra ngoài: