Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 111 - Chương 033: Chỉ Một Ánh Mắt.

Hắc Oa Chương 033: Chỉ một ánh mắt.

Đúng là quái, Tần Cao Phong cố tình thể hiện để khơi lên hứng thú của Giản Phàm, vậy mà kết quả như thế, thực là khóc không nổi cười không xong: “ Giản Phàm, tôi hứa với chú cậu là sẽ chăm sóc cậu, nhưng cậu ngày cả súng không nắm chắc, năm sau bị đảo thải thì làm sao? Tôi không hi vọng cậu trở thành thiện xạ, nhưng phải hợp cách chứ? Nào bắn thử đi, để tôi xem tệ tới mức nào.”

“ Đội trưởng, anh không biết mắt tôi có vấn đề không thể nhắm được ... Thành tích tốt nhất chỉ năm điểm. “ Giản Phàm hơi đỏ mặt:

“ Vừa rồi cậu có thấy tôi nhắm bắn không?” Tần Cao Phong hỏi:

Ừ nhỉ! Lời này làm Giản Phàm ngây rằ, động tác của Tần Cao Phong cực nhanh, căn bản không có thời gian nhắm bắn: “ Đúng rồi, anh không hề nhắm bắn.”

“ Nào, cầm súng.” Tần Cao Phong lần nữa ra lệnh không cho Giản Phàm ý kiến, lắp đạn nhét vào tấy y, đứng sau lưng chỉ bia: “ Đây không phải cự ky tầm trung hay xâ, có 20 mét thôi, nên bắn không cần nhắm, bắn dựa vào tốc độ và cảm giác, không cần nhìn bia, chỉ cần định vị vị trí của nó trong lòng ... Bắn đi, dựa vào cảm giác ở tấy mà bắn. Bắn!”

Đoàng! Bị Tần Cao Phong quát thình lình, Giản Phàm vô thức nổ súng, tấy bị lực giật nâng lên một chút, đạn sớm bay đi đâu rồi.

Tần Cao Phong không chê cười hay trách móc, hai tấy nắm vai y, giọng đều đều chậm rãi:” Đừng khẩn trưởng, súng là con ngựa dữ, cậu càng sợ nó, nó càng bắt nạt cậu, chế nhạo cậu, chỉ người có dũng khí mới xứng cưỡi nó. Bây giờ chú ý sức giật, đừng để nó ảnh hưởng tới câu, hạ súng xuống, sau đó giơ lên thật nhanh, bằng cảm giác bóp cò.”

Giản Phàm nổi hứng, không nhắm xuống, hạ súng xuống, thả lỏng vai thở ra một hơi, giơ tấy bắn luôn.

Đoàng!

Tất nhiên là hụt, viên quản lý đứng xâ lắc đầu, cảm giác sao mà giống Hồng Thất Công dạy Quách Tĩnh.

Thế nhưng phát súng này bắn rất đã, không thấy sợ súng nữa, trước kia bắn súng vì ra sức nhắm, nhắm lại không nổi, dần thành áp lực, bài xích chuyện cầm súng.

Tần Cao Phong không biết lùi ra sau tới tận đâu rồi, hô:” Tốt, tấy cậu vừa rồi rất ổn định, không bị lực giật ảnh hưởng nhiều nữa. Nhắm mắt lại.”

Giản Phàm bây giờ hết sức tin tưởng, nhắm mắt lại ngay, sau đó nghe lời Tần Cao Phong.

“ Nhớ lại vị trí vừa bắn cùng với vị trí bia, một xạ thủ ưu tú, bia chỉ xuất hiện trong mắt một lần, sau đó dùng tâm định vị ... Rồi, giờ lại bắn tự do.”

Giản Phàm lần này có hứng thú hơn, mở mắt rằ, giơ súng bắn luôn. Đoàng, trúng rồi, 5 điểm, mới phát thứ ba đã trúng bia, đúng là thành tích chưa từng có.

Tần Cao Phong vỗ tấy lớn tiếng nói:” Giỏi, bắn nhanh như vậy không dễ đâu. Nào Giản Phàm, cho tôi biết, thường ngày cậu thích cầm thứ gì nhất, ví dụ như là cầm bút, cầm đũa, thứ gì cầm trong tấy khiến cậu có cảm giác nhất? À, có phải thìa không? Cậu thích làm cơm nhất mà.”

“ Không, là dao phay! “ Giản Phàm đáp không suy nghĩ:

“ Được, vậy thì dao phay, tưởng tượng cậy đang cầm dao phay trong tắy, rất vừa, rất thuận, cậu đang thái thịt ở trong bếp, đầu bếp lành nghề nhắm mắt thái thịt cũng không cắt vào tấy đúng không? Trên đời này rất nhiều đạo lý tương thông, trên đời không có thần xạ thủ, dùng quen, dùng nhiều sẽ thành thần ... Thần không phải ở súng, mà là người.”

Giản Phàm gật đầu, nhắm mắt lại, tấy mân mê báng súng, tưởng tượng mình đang cầm chuôi dao, cảm thụ sức nặng của nó, chiều dài của nó, mỗi lần cầm con dao nhỏ ở móc gắn chìa khó đánh vảy cá, đánh vảy ba dao, mỏ bụng một dao, mắt chỉ cần liếc quả con cá một lần là định vị rõ ràng, chưa bao giờ nghĩ phải nhắm dao vào chỗ nào, vẫn có thể vừa đấu láo với đám Thủy Sinh, tắm Cường, vừa làm việc.

Nếu mình cầm dao ném vào bia nhắm?

Thình lình mở mắt rằ, tấy tự động nhấc lên, bóp cò, gần như không cảm nhận được sức giật của súng, cổ tấy lắc rất nhẹ.

Đoàng! Mười điểm. Âm thanh từ bia báo rằ, làm Giản Phàm sững sờ thộn người: “ Vãi, không ngờ mình giỏi thế.”

“ Đã bảo cậu rồi mà, bắn súng rất đơn giản, đây là việc của kẻ ngốc, không cần dùng não. “ Tần Cao Phong lần này không khen, chỉ nhận xét rất hời hợt, lòng thở phào, cửa này coi như quả, chỉ cần bắn được thành tích khắc phục sợ hãi, bốn mấy ngày tháo lắp súng không hề uổng phí:

Có điều Giản Phàm mừng quá trớn rồi, cười tít cả mắt hô:” Bách bộ xuyên dương, xem đây.”

Nói rồi giơ súng bắn luôn hai phát, trượt.

“ Chú cậu nói không sai mà, đuôi chưa gì đã vểnh đuôi lên rồi, vừa rồi không phải bắn bằng cảm giác mà là nổ súng bậy bạ.” Tần Cao Phong đi tới tịch thu súng, vẫy tấy gọi quản lý tới giao trả:

“ Đội trưởng, đội trưởng, cho tôi bắn thêm mấy phát nữa đi, tôi không bắn bừa nữa.” Giản Phàm rối rít nói, thấy chưa đã liền nài nỉ:

“ Hết cơ hội rồi, cậu lãng phí hết rồi, khu mở cửa kinh doanh bên ngoài, mỗi viên đạn 2 đồng, còn súng K54, có bỏ tiền cậu cũng không mua được đâu.” Tần Cao Phong mặc áo vào, tuyên bố kết thúc:

Giản Phàm ngứa ngáy lắm:” Đội trưởng, đừng hẹp hòi thế, chúng ta mới bắn hai băng đạn thôi mà. Hay là tôi bỏ tiền ?”

“ Cậu thực sự muốn chơi à?”

“ Vâng.”

“ Có điều hôm nay thì không được, tôi bận rồi.” Tần Cao Phong sờ túi lấy ra một tấm thẻ hội viên đưa cho Giản Phàm:” Muốn chơi thì tự chơi, có điều mỗi ngày có giới hạn, tôi sẽ nói với giám đốc Lưu, mỗi lần cho cậu một băng đạn. Bắn nhiều hơn thì tự bỏ tiền ... Nhớ, súng chính là món đồ chơi tốt nhất của nam nhân.”

“ Cám ơn đội trưởng, mà đội trưởng, cái thẻ này hẳn phải quý lắm, tôi không thể nhận không.”

“ Không phải trả tiền, tôi là huấn luyện viên thỉnh giảng ở nơi này.”

“ ra vậy.” Giản Phàm không ngạc nhiên, thấy đội trưởng đi rồi, vội vàng chạy ra lấy tờ báo kia nhét vào trong lòng rồi đi theo.

Lên xe nổ máy, Tần Cao Phong nhìn bàn tấy trắng trẻo, ngón tấy thon dài đẹp hơn cả tấy con gái của Giản Phàm, móng tấy cắt rất sát, sạch sẽ vô cùng, rõ ràng được chăm sóc thường xuyên, cảm giác khó tin:” Tôi nghe nói lực tấy của cậu không tệ, người trong đội bị cậu lừa vật tấy cá cược đều thuả, từng luyện quả à?”

“ Ha ha ha, không phải, năm tuổi tôi đã cầm thìa làm thức ăn, anh nghĩ xem tấy trái nhấc chảo, tấy phải cầm thìa, làm đầu bếp là việc nặng nhọc lắm đấy, lực cổ tấy ai cũng đều hơn người.”

“ ra thế, Giản Phàm, cậu từng đánh nhau rồi chứ?”

Giản Phàm phủ nhận ngay:” Chưa bao giờ, tuyệt đối chưa, coi người tôi rất thành thật, không tranh chấp với người khác.”

Tần Cao Phong nhếch miệng cười:” Thật à? Mà không đánh nhau thì không thể làm một cảnh sát giỏi được.”

Giản Phàm cẩn thận nói:” Tôi từng đánh nhau rồi, nhưng mà ăn chắc tôi mới đánh, thấy đánh không nổi là tôi chạy ngay.”

“ Ha ha ha, nói đúng lắm, đó là phẩm chất để thành một cảnh sát ưu tú nhất.: Tần Cao Phong chứng thực được suy nghĩ trong lòng, cười dài lái xe đi:

Lần này giống như chuyến đi chơi, tiếp xúc mới biết, vị đội trưởng mặt mày hung dữ này khác hoàn toàn chú mình, Giản Phảm cảm thấy khá hợp khẩu vị. Tần Cao Phong có việc, không về đội mà thả Giản Phàm trước Ngân hàng công thương, chạy vào ngân hàng, lát sau đi rằ, bắt một chiếc tắxi, nói khách sạn Cửu Đỉnh rồi gọi điện về nhà:

“ Mẹ, con có tháng lương đầu tiên rồi, 1800 gần 2000 đấy, con gửi cho Lỵ Lỵ 1000, cha mẹ không cần gửi nữa, sau này mỗi tháng coi gửi tiền cho em con . Không sao, con

có tiền tiêu mà, phúc lợi ở đơn vị tốt lắm, trừ không cấp vợ thì cái gì cũng cấp, quần áo, chỗ ở, cơm nước đều không tốn tiền. Mẹ, đừng nói chuyện của con nữa, cha mẹ có khỏe không Cái gì? Đổi bạn gái, làm gì có, vẫn là Hương Hương, mẹ yên tâm, cô ấy chỉ là nhân viên công ty di động thôi mà, con mẹ là cảnh sát nhân dân đây này ... Mẹ cứ yên tâm, con ở đơn vị rất tốt, làm cảnh sát toàn là người đầu óc chậm chạp thôi, con trai mẹ thuộc hàng thông minh rồi đấy, sao bị người ta coi thường được? Lãnh đạo còn quý con lắm, cha mẹ đừng lo ... Mười mấy ngày nữa con về nhà ăn Tết ... Năm nay nhà ta ăn tết ở trấn Phong Lâm hay ở huyện ạ? .”

“ Phải về quê chứ, ông bà nội con già rồi, không đi được.” Mai Vũ Vận ngập ngừng, mấy hôm trước bà thấy Hương Hương đi cùng nam nhân trẻ trông rất lịch lãm thành đạt về nhà, nghe nói là giám đốc công ty, bà mẹ hám tiền hám lợi của Hương Hương có vẻ vui mừng lắm, tiễn hẳn ra xe, không rõ quản hệ thế nào, thấy con trai vui vẻ như vậy không muốn nói rằ. Nhà bên kia không hài lòng với con trai mình, luôn có ý kiếm cho Hương Hương một tượng khác, thậm chì mập mờ tâm sự với láng giềng, rõ ràng ý đồ để cho nhà mình biết mà tự lui:

Mong chỉ là đồng nghiệp đi công tác thôi, nếu không chẳng biết nó sẽ thế nào, bà rõ con trai chứ, trông có vẻ tinh ranh đấy những kỳ thực trẻ con lắm, còn Hương Hương lại quá mức đáo để sành đời.

Cuối cùng Mai Vũ Vận quyết định không nói, chuyện bọn trẻ, để bọn trẻ giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment