Giản Phàm nói chuyện với mẹ nửa ngày trời, khi cúp máy thì lòng bàn tấy và bên tai đều hơi nóng, nhận tiền lương không nhiều, song lòng thì phấn chấn lắm. Đây là lần đầu độc lập ở ngoài sinh hoạt, có một thu nhập ổn định, không phải dựa vào cha mẹ một chút nào, lòng tăng thêm chút tự tin. Nghe nói khi vào biên chế chính thức, lương sẽ tăng thêm một phần ba, cùng với phúc lợi, trợ cấp, thế' là cũng được ba nghìn, cứ sống trong đội không lo ăn mặc thì mỗi tháng cũng tiết kiệm được kha khá. Nghĩ tới đó lòng thêm ao ước, nói không chừng dăm ba năm nữa có thể mua nhà rồi cắm rễ ở đây, thành giả lập nghiệp.
Lý tưởng theo hoàn cảnh mà dần dần thay đổi, nói như thế bỏ ra 5 vạn không phải là phí. Mình làm 2 năm thôi là có thể kiếm lại rồi, tốn 2 năm mua lấy một tương lai, thế là lãi.
Đang định gọi điện cho Hương Hương báo tin mừng thì xe dừng lại, mấy chữ khách sạn Cửu Đỉnh lọt vào mắt, bãi đỗ xe dưới tòa nhà cao vúi đỗ mấy chục cái xe, nhiều hơn lần đầu Giản Phàm tới đây, trả tiền xuống xe, tấy cầm thẻ có chút chần trừ.
Nói thật, 5 vạn này là gánh nặng trong lòng Giản Phàm, sợ mình che giấu một phần sự thực gây ra hậu quả không thể vãn hồi, một phần không muốn trả lại, lương tháng có gần 2000, nếu chẳng phải ăn ở luôn tại đơn vị, muốn nuôi sống bản thân ở nơi này là rất khó, nói gì tới chuyện nhà xe.
Hay thăm dò trước rồi tính!? Cuối cùng hạ quyết tâm đi vào đại sảnh. Lúc này Giản Phàm đã hoàn toàn khác xưa rồi, y vốn đã cao, mặc cảnh phục mùa đông của cảnh sát, cổ áo dựng cao tránh gió tuyết, mũ cảnh sát kéo thấp, giày da bóng loáng, trước ngực đeo huy hiệu, bước chân vững trãi đi vào thang máy lên tầng 17, chỉ là thái độ của nhân viên trực ban không tốt, có vẻ không ưa cảnh sát, hỏi gì cũng nói không biết, lấy di động bấm số, không ai nhận máy.
Cảnh sát cũng không tới mức bị ghét thế này chứ, thôi về, dù sao Giản Phàm cũng không muốn trả tiền chút nào, nhưng đi quả đại sảnh lòng lại không yên, tới chỗ quầy tiếp tân, hai cô phục vụ mặc sườn xám đi lên đón.
“ Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“ Tôi muốn tìm tổng giám đốc của các cô, Tương Cửu Đỉnh.”
“ Anh có hẹn trước không ạ? “ Phục vụ rất khách khí:
“ Tôi cũng muốn hẹn trước, nhưng anh ta không tiếp điện thoại, tôi hẹn thế nào đây?” Giản Phàm lớn tiếng nói, vốn là Tương Cửu Đỉnh bày đủ trò phải dùng cả Hương Hương mời mình tới đây, giờ gặp hắn phải hẹn trước rồi, đúng là quả cầu rút ván:
Phục vụ trả lời mang tính nghề nghiệp: “ Không có hẹn trước, tổng giám đốc không thể gặp anh, đây là chế độ của khách sạn, tôi không giúp gì được, mong anh thông cảm.”
Giản Phàm thấy cô phục vụ này tính dùng gối mềm đỡ nắm đấm, nhớ ra thân phận của mình, đanh mặt lại, lấy huy hiệu cảnh sát trong túi rằ, đập rầm lên quầy tiếp tân: “ Đội hình cảnh tra án cũng cần phải hẹn trước sao?”
“ Dạ ... “ Phục vụ bất ngờ lúng túng:
“ Cho các cô biết, tôi thuộc đại đội điều tra hình sự số một, tôi đã khách khí rồi, các cô không chịu, vậy tôi làm theo phép công, có trọng án triệu tập Tương Cửu Đỉnh trả lời, nếu hoài nghi thân phận của tôi thì gọi bảo an, gọi cảnh sát 110 tùy các cô, nhưng để lỡ việc của tôi, các cô chịu trách nhiệm.”
Thời buổi này là thế, anh không lên mặt với người tắ, người ta không coi anh là người, càng khách khí lịch sự thì người ta càng xem thường. Giản Phàm rất hiểu tâm lý người
bình thường, nghèo sợ giàu, dân sợ quản,
bách tính sợ cảnh sát, mà bây giờ mình là nanh vuốt thực sự của chính quyền rồi, không cần giả bộ.
Quả nhiên hai cô phục vụ sợ hãi, một người nhanh chóng về quầy bấm số, một rối rít cúi đầu xin Giản Phàm đợi một chút, lần đầu Giản Phàm cảm thụ được ưu thế của giai cấp đặc quyền, ngông nghênh ngồi vắt chân ở khu nghỉ ngơi. Không lâu sau cuối cùng có người từ thang máy xuống đón tiếp, người quen ...
Vóc dáng cao ráo, búi tóc gọn gàng, sườn xám màu đỏ chót thêu hoa vàng kim tha thướt đi tới, chính là Hà Phương Lộ. Đã quen với hoàn cảnh u ám của đội hình cảnh, đột nhiên thấy mỹ nữ cổ trang đầy quyến rũ như thế, cảm giác hết sức dễ chịu.
Đồng phục nữ cấp bậc chủ quản trở lên ở Cửu Đỉnh là sườn xám, theo Giản Phàm thấy, đây là chiêu thành công nhất của Cửu Đỉnh, nam nhân đi vào một cái không ngứa không được.
Hà Phương Lộ lúc này cũng hết sức khẩn trương, đại khái không nhận ra Giản Phàm, đợi tới gần nhìn viên cảnh sát kia ngẩng đầu lên, tấy chỉ rằ, mồm biến thành chữ O, mặt đầy vẻ bất ngờ:” Cậu ... Giản Phàm?”
“ Chị Hà, mọi người trốn tránh tôi nửa ngày trời là vì làm ra vẻ cửu biệt trùng phùng đấy à?” Giản Phàm hóm hỉnh nói:
“ À, mời, xin mời, là tôi chiêu đãi thiếu chu đáo rồi, hôm nay mở tiệc cuối năm công nhân viên, không biết cậu tới, sao không gọi điện cho tôi? Tiếp tân nói, tôi còn tưởng có cảnh sát tới định kiếm cờ vòi vĩnh, tôi sợ chết đi được.”
Vẻ mặt vui mừng của Hà Phương Lộ làm Giản Phàm thấy lòng ấm áp, tới gần mỹ nữ, mũi thấy thơm thơm, bất kỳ nam nhân nào ở hoàn cảnh này cũng có chút lòng hươu dạ vượn.
Có điều nghe tuy thân thiết, nhưng cảm giác quải quái, Giản Phàm nhấc mũ lên:” Chị Hà, chị nói cảnh sát thành cái gì rồi, thế này chẳng phải chỉ hòa thượng chửi trọc đầu à? Thanh danh cảnh sát bị chị nói hỏng hết rồi.”
Dù sao giờ mặc bộ trang phục này, Giản Phàm thấy phải bảo vệ hình tượng anh tuấn, liêm chính, công bằng của cảnh sát, dù bản thân y cũng chẳng tự tin mấy.
“ Thế sao?” Hà Phương Lộ đi vào thang máy trước, quảy đầu lại nhoẻn miệng cười, bấm tầng 17:” Tuy tôi không nói thì thanh danh cảnh sát cũng tốt nổi không? Này anh chàng cảnh sát đẹp trai, tìm tôi có việc gì?”
Giản Phàm ngẩn người:” Đúng rồi, tôi tìm chị làm gì nhỉ, tôi tìm Tương Cửu Đỉnh cơ mà, sao chị lại tới, sao tôi lại hồ đồ đi theo chị thế này.”
“ Giản Phàm.” Hà Phương Lộ nghe câu này, tỏ ra không vui:” Cậu làm cảnh sát mới được vài ngày đã làm cao rồi đấy à? Mắt bây giờ chỉ nhìn lên trên thôi phải không, không thể tới thăm tôi à? Có điều cậu mặc cảnh phục thật đẹp trai, trông chững chạc nam tính hơn nhiều đấy.”
Trước tiên là chất vấn, tiếp đó lại nửa giận nửa hờn, rồi cười khẽ tán thưởng, đây cũng là một loại nghệ thuật giao tiếp, vô hình trung kéo gần khoảng cách hai người. Hay nói người làm thư ký, nhất là nữ thư ký đều là quản âm nghìn mặt thật chẳng sai, ánh mắt liếc quả người làm Giản Phàm cứ thấy ngứa ngáy.
Thoáng cái Giản Phàm quên mất đề tài định nói rồi, bị nhốt trong kho súng quá lâu, quên mất mùi vị ái muội rồi, tâm tư xấu trỗi dậy, nghênh đón ánh mắt của Hà Phương Lô đùa:” Này này chị Hà, đừng nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng như vậy, cứ như tôi mặc cảnh phục tới để dùng đồng phục dụ hoặc với chị vậy.”
Hà Phượng Lộ che miệng cười, nhìn Giản Phàm còn làm bộ làm tịch đứng thẳng tắp càng không nhịn được, mãi lâu mới nói được:” Dám trêu ghẹo tôi, cẩn thận tôi gọi Lưu Hương Thuần tới, tôi thấy cậu muốn phạt quỳ rồi.”
Giản Phàm cười ngượng ngùng, đưa tấy chỉnh mũ liếc nhìn Hà Phương Lộ, cảm giác mỹ nữ không phản cảm phương thức nói chuyện này, lòng phơi phới mừng thầm.
Thấy Giản Phàm không dám tiếp lời, Hà Phương Lộ nói chuyện đàng hoàng hơn:” Hôm nay tổng giám đốc không có mặt, vừa rồi còn gọi điện thoại bảo tôi tiếp cậu, thời gian quả anh ấy bận rộn ở Thượng Hải, Bắc Kinh, chạy đi chạy lại suốt, năm sau muốn thăng cấp 5 sao, bận thỉnh giáo vài vị chuyên giả quản lý kinh nghiệm, về còn tham giả tiệc cuối năm của Cẩm Giang, nhất thời không nhàn được ... Giản Phàm sao thế, chẳng lẽ ngày cả tôi cũng không tin?”