Giản Phàm xuả tắy: “ Không phải, anh ấy đã không có nhà thì hôm khác tôi tới.”
Hà Phương Lộ tỏ vẻ không vui: “ Thế thì không được, để tôi nhìn thấy rồi, cậu không đi được đâu. Có chuyện gì nói với tôi, chuyện nhỏ tôi giải quyết ngay, chuyện lớn tôi từ từ giúp cậu. Có điều đã sắp trưa, cậu không ăn một bữa, tôi không chịu đâu, rượu thuốc lần trước còn chưa cám ơn cậu.”
“ À phải, có tác dụng không?”
“ Rất tốt, phó tổng giám đốc Trương cũng nhắc cậu suốt, còn nói anh ấy đỡ nhiều, muốn cám ơn cậu.”
Giản Phàm “ồ” một tiếng đoán rằ: “ Trương Khải, anh ấy lên phó tổng giám đốc rồi à?”
- Ừ, cậu đi không lâu thì anh ấy thăng chức, bây giờ chủ yếu phụ trách nhà hàng hải sản và kinh doanh thịt ngâm.
“ Ha ha ha, thế thì anh ấy uống phí công rồi, thăng chức một cái, công tác bận rộn, xã giao nhiều, cái bệnh của anh ấy chỉ càng ngày một nghiêm trọng.”
“ Không thèm để ý tới cậu, chẳng nói được mấy câu tử tế.”
Hà Phương Lộ ân cần hết mức, thậm chí có chút vị tình nhân làm nũng, làm Giản Phàm nhột nhạt cả người. Tới khu văn phòng làm việc tầng 17, Hà Phương Lộ mở gian phòng nhỏ bên cạnh phòng tổng giám đốc mời vào, Giản Phàm đánh giá sơ lược, văn phòng nhỏ nhắn này bố trí tinh xảo, bên cửa sổ đặt một hàng bốn hoa nhựa, giữa mùa đông vẫn có sắc màu làm người ta thư thái. Ghế đặt đệm màu vàng gạo, bàn làm việc bằng kính, đặt chiếc laptop đỏ kết nối với máy in và máy scan, trà kỷ đặt một lẵng hoa tươi, một cốc cà phê chiếc thìa dài, đây là nữ nhân theo đuổi phong cách sống đậm chất tiểu tư sản, chẳng trách mau chóng thân với Hương Hương.
“ Giản Phàm, tôi nghe nói cậu ở lại Đại Nguyên, sau thời gian dài không đến, có phải là quên nơi này rồi không? “ Hà Phương Lộ đưa tới cái cốc đóng dấu Cửu Đỉnh, rất tinh xảo, trong nước bốc hơi nghi ngút bập bềnh lớp trà xânh:
“ Ai nói tôi không tới, lần trước tôi tới gác, còn cùng đầu bếp ở đây chống ngoại địch, chị không thể không biết chứ. “ Giản Phàm nhìn Hà Phương Lộ ngồi sau bàn làm việc, sườn xám là trang phục rất kén vóc dáng, nhưng một khi mặc vào càng nổi bật đường cong thân thể, khiến nữ nhân thêm ba phần gợi cảm, nhất là còn vắt chéo chân, phần đủi lấp ló vô cùng khiêu khích:
“ Hi hi, chuyện đó tới giờ tôi còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao đây, cảm giác các cậu giở trò gì đó, vậy mà bên ngoài đưa tin cảnh sát bị ức hiếp, thật lạ, có bao giờ cảnh sát lại bị người khác ức hiếp chứ? Oan nhất là đám đầu bếp, vô duyên vô cớ bị gọi lên cục, còn nhận một đống xử phạt trị an. “ Hà Phương Lô chống cằm hứng thú nói:
“ Sự thực hơn muôn lời hùng biện. “ Giản Phàm ậm ừ nhấp một ngụm trà, thái độ của Hà Phương Lộ không ổn, nhiệt tình quá mức, có chút giống như lấy lòng mình, tuy lòng y phiêu diêu nhưng đồng thời thêm cảnh giác: “ Chị Hà, hôm nay tôi có chuyện hỏi chị.”
“ Chuyện gì thế? “ Hà Phương Lộ chớp mắt cười, nhưng không che dấu được chút hoảng loạn bất an:
Giản Phàm nhìn thấy nhưng không nói rằ, đứng dậy, lấy tờ báo cuộn trong áo, chỉ phần quảng cáo kia: “ Chuyện này, chắc chị biết.”
“ Tôi ... biết, sao thế Giản Phàm? Đây không phải là giao dịch giữa cậu và tổng giám đốc à?” Hà Phương Lộ ấp úng:
“ Đúng thế. “ Giản Phàm không ngần ngại nói thẳng:” Giờ đã phát triển tới mức nào rồi, có thể nói cho tôi không? Hơn hai tháng quả tôi bị nhốt trong cơ sở huấn luyện với làm quen công tác mới, chẳng biết gì cả.”
“ Cậu hỏi chuyện này để làm gì? “
“ Không làm gì cả thì không được hỏi sao?”
Hà Phương Lộ nhìn không ra cảm xúc trên mặt Giản Phàm, nghĩ một chút có vài phần bất đắc dĩ nói: “ Giản Phàm, tôi biết sớm muộn cũng có một ngày cậu tới đây, nhưng tôi không làm gì được, tổng giám đốc đã bỏ ra hơn 70 vạn đầu tư rồi bán đi, anh ấy bán bao nhiêu, bán thế nào, không liên quản gì tới cậu. Hai người giao dịch riêng tư, thế' nên ..."
Giản Phàm mất kiên nhẫn cắt ngang: “ Tôi chi muốn nghe kết quả hiện nay thế nào, chị đừng quảnh co nữa được không?”
“ Tôi .. .” Hà Phương Lộ lại thấp thỏm vài phần, gõ bàn phím tìm tài liệu, ánh mắt không dám nhìn Giản Phàm, tựa hồ né tránh điều gì: “ Được rồi, giấy không gói được lửa, dấu cậu không ích gì. Ba tháng quả đã bán cho 44 nhà, 3 ngoại tỉnh, 41 nhà trong tỉnh, bí phương ngâm thịt đã được tổng giám đốc lấy danh nghĩa cá nhân xin bảo vệ độc quyền. Tổng tiêu thụ tới nay là 475 vạn, đáng tiếc hôm đó cậu tặng đi với giá 5 vạn.”
Cuối cùng cũng nói ra rồi, Hà Phương Lộ nhẹ người, lén nhìn Giản Phàm thấy y thất thần cầm chén trà đưa lên miệng mà quên cả uống, không phải nói cũng biết là tiếc tiền rồi, ngày cô cũng thấy tiếc thay y nhưng chỉ có thể đứng về phía Cửu Đỉnh, nhỏ giọng an ủi:” Giản Phàm xin lỗi, đây là chuyện làm ăn.”
“ Làm ăn? Thư ký Hà, hôm đó chúng ta ngồi đối diện với nhau phải không? Tôi nói với mọi người rồi, đây không phải bí phương La gia, đây là thứ mô phỏng, chẳng lẽ lừa gạt cũng là làm ăn? Tôi và cha tôi bán cơm mười mấy năm, chưa bao giờ nghe tới loại chuyện làm ăn đó.” Giản Phàm đặt mạnh chén trà xuống bàn, chuyện này không vãn hồi được nữa rồi, Tương Cửu Đỉnh mở rộng nhanh ngoài dự liệu của y, trong lúc tức giận đến xưng hô cũng thay đổi:
Hà Phương Lộ sớm dự liệu được kết quả cuộc trùng phùng không vui vẻ này, người bạn này có lẽ vậy là hết rồi, gập laptop lại, hai tấy đặt lên bàn, cố gắng nói ôn hòa nhất có thể:” Giản Phàm, tổng giám đốc gọi điện thoại tới đã dự liệu được cậu sẽ đề cập tới chuyện này, anh ấy đồng ý bồi thường cho cậu. Dựa theo lợi nhuận chia cho cậu 5%, tức là chừng 20 vạn. Cậu suy nghĩ đi, nếu được, chúng ta dùng hình thức phí cố vấn viết hợp đồng chuyển nhượng, có điều, điều kiện là, sau này cậu không có bất kỳ liên quản gì nữa.”
Từ giao tình ngoắt một cái biến thành chuyện làm ăn, Giản Phàm chưa bao trải quả chuyện như vậy, tức thì sững người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần lãnh đạm của Hà Phương Lộ, cười phá lên:” Xem ra chúng ta đều nhầm, tôi coi mọi người là bạn nên mới tới, mọi người coi tôi là chủ nợ tới nhà. Ha ha ha, thư ký Hà, khi cô mặc cả với bạn bè cũng dùng thái độ này sao?”
Hà Phương Lộ thấy Giản Phàm sau khi nổi giận lại cười nhắc tới bạn bè, có chút khinh bỉ:” Cậu thực sự thanh cao tới mức không cần tiền à? Giá này đã gấp bốn lần giá cậu bán bí phương rồi, nếu bí phương nắm trong tấy Giản giả cậu, chỉ là giấy lộn thôi.”
“ Tôi không thanh cao đâu, có điều 20 vạn này tôi không dám cầm. Ài ...” Giản Phàm thở dài, ánh mắt nhìn đối phương đã khác trước:
Một nữ nhân mở miệng ra là tiền và làm ăn, cho dù xinh đẹp đến mấy cũng khiến người ta mất hứng thú. Thế nhưng một nam nhân nghèo mà lại nói mình không cần tiền, trong mắt nữ nhân cũng hạ thấp xuống mấy bậc, Giản Phàm trong mắt Hà Phương Lộ vẫn là học sinh không hiểu chuyện đời hoặc giả thanh cao.
Mỗi người có tâm tư riêng, trầm mặc hồi lâu, đang khi Hà Phương Lộ không biết phải đối diện với người từng là bạn ra sao, Giản Phàm chậm rãi đứng dậy nói:” Thư ký Hà, chuyện còn lại cô không quyết được đâu, tôi cũng không làm khó cô. Khi nào Tương Cửu Đỉnh về, cô báo cho tôi, hoặc thời gian nữa tôi tới tìm hắn, tôi về trước đây.”
“ Giản Phàm, Giản Phàm ..” Hà Phương Lộ vội đừng dậy giữ lại:” Dù thế nào cũng phải ăn một bữa cơm chứ, để tôi gọi anh Trương.”
“ Không cần đâu.” Giản Phàm mỉm cười: “ Nếu cô đã coi đây là chuyện làm ăn thì đàm phán hỏng rồi. Nếu nói chuyện bạn bè, chị đã né tránh tôi từ đâu, giờ còn ngồi cùng nhau, chị không thấy ngại à? Con người tôi tuy mặt dày mày dạn, nhưng cũng biết điều.”
“ Giản Phàm, tôi không có ý đó đâu. “ Hà Phương Lộ khẩn trương giải thích, mặt có hơi nóng rát:
Có điều Giản Phàm đã ra cửa, đột nhiên lại quảy về, Hà Phương Lộ vừa mừng rỡ thì y lấy tờ báo kia, lắc đầu chép miệng, có lẽ thất vọng có lẽ tiếc nuối, ánh mắt phức tạp nhìn mình một cái rồi đi.
Hà Phương Lộ ngây ra rất lâu mới nhớ ra gọi điện báo cho Tương Cửu Đỉnh.