Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 115 - Chương 037: Giai Nhân Hữu Ước (2)

Hắc Oa Chương 037: Giai nhân hữu ước (2)

Tương Địch Giai chẳng biết Giản Phàm nghĩ gì, giơ nắm đấm xinh xinh lên đe dọa rồi lại chỉnh cổ cáo cho y, tự nhiên giống chị chăm sóc em trai: “ Đương nhiên cậu phải mời, chọn ngày không bằng gặp ngày, cho cậu một cơ hội nhân sai, cơm tây nhé ... Này, không được kiếm cớ từ chối, nếu không tôi không khách khí.”

yêu cầu mang chút hơn dỗi này là độc quyền của mỹ nữ, có lẽ trong mắt Tương Địch Giai, mình tỏ thái độ như vậy, bất kể thế nào cũng không bị từ chối. Nhất là mỗi lần Giản Phàm gặp mình đều có chút thất thần, trong lòng rất thỏa mãn.

Không ngờ Giản Phàm biểu hiện ngốc nghếch chứ đầu không ngốc, mắt đảo tròn, giang tấy rằ, thành thật nói:” Không phải tôi kiếm cớ, nhưng có lý do chính đáng.”

“ Vì sao?” Tương Đích Giai lập tức sầm mặt, lần này là giận thật:

“ Không có tiền.” Giải Phàm gãi đầu gãi tắi:

Tương Địch Giai há mồm ngây tại chỗ, kinh ngạc tới không nói lên lời, sau đó lại cười gập người.

“ Chị cười cái gì, tôi mời không nổi thật mà.” Giản Phàm nói rất đáng hoàng, không hề có chút dùa cợt nào:” Tiền lương tháng này tôi gửi cho em gái, số còn lại có đủ sinh hoạt hay không còn chưa biết. Tôi là người tương đối thực tế, chuyện đánh sưng mặt làm người béo tôi không làm.”

Một nửa là hiện thực, một nửa là khéo léo từ chối, mời mỹ nữ như Tương Địch Giai ăn cơm, chắc chắn là khoản đầu tư không hoàn loại, chuyện ngu ngốc này Giản Phàm không làm, tiền để cưới vợ, không tiêu linh tinh được.

Lần đầu tiên bị từ chối bởi lý do như thế, Tương Địch Giai thấy thiếu kinh nghiêm ứng phó, lần nào gặp Giản Phàm đều có chuyện ngoài dự liệu của cô, hết cách nói:” Được rồi, lý do rất chính đáng, tôi bảy tỏ thông cảm và ủng hộ, có điều ... Tôi chỉ nói mời cậu ăn cơm, không bảo cậu trả tiền ... Cậu có thể lý giải thành bồi tiếp tôi ăn cơm, được không?”

“ Chị Tương, kỳ thực không cần phiền như thế, tôi chỉ muốn ngồi xuống cùng anh chị bàn bạc, chuyện nhỏ thôi mà, trao đổi chút là được, chị đừng làm như thế.” Giản Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói, vài chuyện thực sự phải mặt đối mặt nói chuyện với nhau là tốt nhất, đặc biệt y không muốn cô gái mình mến mộ bị kẹp ở giữa:

“ Giản Phàm, chúng ta là bạn, ở huyện Ô Long, tôi đã nhận cậu và Sĩ Thành làm bạn, được hai cậu thành tâm mời một bữa, chẳng lẽ tôi không thể thành tâm mời lại một lần? Cậu và anh tôi thế nào, cậu tự đi nói, liên quản gì tới bữa ăn này. “ Tương Địch Giai nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm, muốn biểu thị mình không nói dối:

“ Vậy, tôi hẹp hòi quá rồi.”

“ Biết sai còn không chịu sửa à? Đi thôi.”

“ Nhưng ...”

“ Đi, đừng giả vờ nữa, không giống đâu, tôi biết cậu muốn đi.”

Tương Địch Giai lần này không khách khí nữa, bấm điều khiển từ xe, chiếc xe kêu tít tít hai tiếng đèn pha phía trước lóe lên, đẩy y vào ghế phụ sau đó lên xe, hai người nhìn nhau cười.

Chiếc xe trông nhỏ nhắn thanh lịch kiểu nữ, không gian bên trong khá thoải mái, ghế bọc dã thật ngồi xuống vô cùng dễ chịu, cửa xe đóng lại, ấm áp, còn mang theo mùi thơm mát của bạc hà, làm người ta như bước vào không gian khác.

Có hai cái đầu kề sát nhau nhìn chiếc xe đi xâ rồi mới rụt lại, Dương Hồng Hạnh nhìn theo bóng xe rời đi mà chưa hết kinh ngạc, Lương Vũ Vân thì mồm miệng mau mắn nói:” Này đại tỷ, chẳng trách thời gian quả anh ta không bám lấy chị nữa, thì ra có mục tiêu mới, xem ra là đại tiểu thư nhà giàu rồi, chiếc Toyota Previa đó phải trên 40 vạn đấy. Xem quả quản hệ hai người đó phát triển không cạn rồi.”

“ Liên quản gì tới chị.” Dương Hồng Hạnh nói rõ ràng là lời dối lòng:

Lương Vũ Vân xúi:” Liên quản chứ, nếu thích thì mau ra tấy đi, bây giờ con gái rụt rè không đáng tiền nữa, đừng để người ta cướp mất rồi hối hận.”

“ Ai nói chị thích anh ấy, chị mà thích anh ấy à, mơ.” Dương Hồng Hạnh lườm một cái:

Lương Vũ Vân khích tường:” Đừng kiêu nữa, dù có người ta chưa chắc thích chị, nhìn cô ấy đi, bất kể dung mạo hay khí chất đều hơn chị không ít.”

“ Thổ Phỉ, có tin chị đá em không?” Dương Hồng Hạnh tự tôn bị đả kích, hét lên:

“ Được, được, không nói nữa ... Đi, tới nhà em.”

Hai cô gái đẩy nhau tới khi vào xe rồi Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh vẫn chẳng nói chẳng rằng. Cô cũng không hiểu sao, nhìn dáng vẻ hời hợt không chịu phấn đấu của Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh tức giận. Nhìn y vô dụng vui vẻ ở lì trong kho vũ khí lau súng, quét dọn rồi làm thức ăn cho mọi người, chẳng khác gì chân sai vặt, Dương Hồng Hạnh cũng tức giận. Giờ, nhìn người ta ở cùng mỹ nữ khác, hình như còn tức giận hơn bất kỳ lúc nào khác.

Ở trên xe Dương Hồng Hạnh ít nói hẳn, gương mặt xinh đẹp đượm một nỗi buồn không tắn, tấy đưa ra gạt khẽ cái chuông gió treo trên xe, phát ra âm thanh tinh tắng thanh thoát, tới khi xe dừng chuẩn bị xuống mới kéo Lương Vũ Vân, bặm môi hỏi:” Vũ Vân ... Em nói, có phải chị quá cường thế, làm anh ấy sợ chạy mất rồi không?”

Lương Vũ Vân thương hại: “ Đại tỷ, thích thì thích có gì đâu mà xấu hổ, thời buổi này còn ai chú trọng thể diện nữa? Khi người ta chạy theo chị thì chị làm cao, khi người ta không để ý tới chị nữa, chị lại cuống. Sao phải lo được lo mất như thế, đâu phải cứ yêu đương là nhất định phải gả cho anh ấy, mới yêu một người mà đã lấy làm chồng thì quá lỗ, trên đời có biết bao anh chàng hấp dẫn, Giản Phàm chỉ là một trong vô vàn thôi. Thích thì theo đuổi đi, sợ gì?”

Dương Hồng Hạnh khẽ cụp mi mắt xuống:” Nhưng anh ấy có bạn gái rồi.”

“ Chị lại sai rồi, giờ dù đăng ký kết hôn còn chưa tính nữa là, bạn gái là cái thá gì? Hơn nữa em nói cho chị biết, cướp bạn trai của người khác là có thành tựu nhất, thỏa mãn nhất, không tin chị thử mà xem.” Lương Vũ Vân ra sức dụ dỗ:

“ Thôi, không thèm nói với em nữa, em mà là nam nhân, chẳng biết sẽ lưu manh tới mức nào.” Dương Hồng Hạnh kết thúc đề tài làm người ta phiền lòng này, hai người tuy là bạn thân, nhưng ở chuyện này cái nhìn quá khác biệt.

Giữa đông trời tối sớm, màn đêm đem thành phố ồn ã xô bồ bao phủ trong bóng tối có phần êm đềm hơn.

Giản Phàm thoải mái dựa lưng vào ghế, có mỹ nữ ở bên, có âm nhạc trong tắi, thi thoảng nghe Tương Địch Giai dịu dàng nói câu gì đó, thuận miệng đáp. Đi đường đúng lúc giờ cao điểm, xe cứ đi lại ngừng, phải mất cả tiếng mới tới được bắc thành, dừng lại ở khách sạn Ngũ Châu mà Giản Phàm chưa tới lần nào, kiến trúc 27 tầng đậm chất phương Tây dưới bóng đêm sáng rực rỡ, đèn ở bãi cỏ, đèn đường, phố hợp với đèn từ khách sạn chiếu ra biến cả vùng lung linh như cung điện trong thế giới fantasy.

Thời sinh viên Giản Phàm nghe nói tới nơi này rồi, nghe đồn có rượu vang và cà phê chính tông nhất, từng lý tưởng dẫn Hương Hương tới đây thuê phòng, có điều túi tiền eo hẹp, tiền sinh hoạt cả tháng cũng không đủ tiêu ở đây một đêm, nên không dám thử, chỉ thi thoảng đi quả hâm mộ nhìn.

Hôm nay mộng tưởng thành được một nửa, làm tim Giản Phàm đập rộn, nhất là Tương Địch Giai xuống xe hết sức tự nhiên khoác tấy y, càng khiến không sao kiểm soát được đầu óc nữa, may mà mùa đông áo hai người đều dày, mùa hè thì xong rồi.

Đi vào đại sảnh sáng choang, mặt đất lát đá hoa loang loáng, nơi đại biểu cho nhân sĩ thượng tầng, bất kể bên cạnh anh có là mỹ nữ bậc nào cũng không thể gây hiệu ứng quá mạnh. Có điều một mỹ nữ khoác tấy cảnh sát vẫn rất bắt mắt, từ cửa đi tới thang máy, khoảng cách chục mét mà số người quảy đầu nhìn không ít. Cảm giác này làm Giản Phàm nếm được vị nhân sĩ thành đạt, đi rất hiên ngang, so với siêu mẫu nam còn đẹp trai hơn vài phần.

Vào thang máy rồi Tương Địch Giai mới hỏi: “ Giản Phàm, cậu tới đây rồi sao?”

“ Chưa, làm sao có thể.”

“ Không giống, cậu đi rất tiêu sái, chẳng có chút gò bó nào mà.”

Giản Phàm cười hì hì, mặt vô cùng nghiêm túc ghé tới tai cô nói: “ Giả bộ đấy, không làm được đại giả thì giả vờ làm đại gia, dù sao chị bỏ tiền mà.”

Tương Địch Giai cười khúc khích không thôi.

“ Chị Tương, hình như chị có bị cận đâu, sao lại đeo kính. “ Giản Phàm nhớ trước đây chưa bao giờ Tương Địch Giai đeo kính:

Tương Địch Giai cũng học Giản Phàm, nhón chân nói vào tai y: “ Giả bộ đấy, đeo kính vào trông thông minh hơn một trước, được thích hơn, đặc biệt là vị thích đóng giả đại gia.”

Hai người tuy xuất thân khác biệt, nhưng trò chuyện vô cùng ăn ý hài hòa, dù không quen thuộc lắm, nhưng lại như thân thiết nhiều năm.

Bình Luận (0)
Comment