Tương Địch Giai giới thiệu cho Giản Phàm nghe về khách sạn Ngũ Châu, nơi này nổi danh vì món Tây chính tông, khách sạn tổng cộng cao 27 tầng, có rất nhiều hạng mục ẩm thực vào giải trì. Nhà hàng Tây ở tầng 20, khi hai người tới thì đã đầy khách một nửa rồi, trong tiếng nhạc du dương, có thể nhìn thấy mấy khách nước ngoài màu da khác nhau, phục vụ áo sơ mi trắng thắt nơ đen rất lễ phép đón tiếp mỗi vị khách.
Đại sảnh rộng hơn 200 m2, bốn phía là những cột trụ kiểu La Mã phân chia ra không gian riêng biệt, bàn gỗ hồ đào, ghế' đồng chỗ tựa cao, mỗi chiếc bàn còn đặt một cái đèn nến, đậm phong tình dị quốc. Nhìn quả không ai nghĩ đang ở Trung Quốc.
Hai người tới vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, cảnh sắc Đại Nguyên về đêm thu hết vào mắt, thành phố biến thành đại dương đèn màu bao la. Giản Phàm nhìn mà cảm xúc dào dạt, bình thường giờ này y thường chui vào phòng nhỏ hôi hám chơi vi tính, hoặc là cùng mấy cảnh sát thực địa ngồi tán phét đánh bài.
So sánh hai đằng, không khỏi thốt lên: Đây mới là cuộc sống.
Tương Địch Giai xem chừng rất quen thuộc nơi này, hỏi ý kiến Giản Phàm, tùy ý gọi hai suất bò bít tết, một đĩa salad khoai môn, sandwith cà ngừ Cali, một chai rượu vang. Tên rượu vang nghe vào tai Giản Phàm chỉ là một chuỗi âm tiết, y căn bản không hiểu, có điều cũng ngại không hỏi.
Mà chẳng thèm quản tâm nữa, vì Tương Địch Giai cởi áo khoác ra rồi, chiếc áo len trắng muốt, trắng không có chút tì vết nào tăng thêm không ít khí chất thanh nhã của cô, đương cong uốn lượn ở ngực bổ xung thêm chút gợi cảm cho sự thanh nhã đó, Giản Phàm nhìn hoa mắt, đoán chừng mắt liên tục đảo tới vị trí nào đó.
Sự quyến rũ ở cảnh giới cao nhất không cần dựa vào phơi bày da thịt, Tương Địch Giai không cần nghi ngờ là cô gái đạt tới cảnh giới đó, chỉ bằng động tác treo áo, xoay eo ngồi xuống ghế cũng đủ toát lên sự tắo nhã làm người ta nhìn không chán.
“ Phải rồi Giản Phàm.” Tương Địch Giai gọi món xong nhỏ nhẹ hỏi: “ Cậu còn nhớ món canh mỹ nhân lần trước không?”
Món đó sao Giản Phàm quên được, nó lấy cảm hứng từ chính mỹ nhân trước mặt: “ Tất nhiên rồi.”
“ Cha tôi cứ nhớ mãi hôm trước cha tôi và chủ tịch Trần đánh cờ còn nhắc tới, trách anh tôi không giữ cậu lại. Về sau đầu bếp Cửu Đỉnh mô phỏng làm lại, nhưng cứ có chỗ nào đó không đúng, nhất là bảy tầng vị khác nhau không cách nào học được.”
Lông mày Giản Phàm nhướng cao, nếu không phải ở đây thì y cười lăn cười bò rồi, thần bí nói:” Có phải chị thấy món đó thần kỳ lắm không?”
“ Ừ.” Tương Địch Giai gật đầu:
“ Có muốn biết không?”
“ Đương nhiên rồi.”
Giản Phàm cười hồi lâu mới nghiêng người tới, giọng chẳng khác gì thì thầm:” Đó là bí mật cực lớn, chỉ nói cho chị biết thôi nhé.”
“ Thật sao?” Tương Địch Giai nổi lên tò mò, ghé đầu tới:
Mỹ nhân chỉ gần trong gang tấc, đang chớp đôi mắt đẹp như con mèo nhỏ háo hức tò mò nhìn mình, cánh môi hồng ngày trước mắt, hơi thở nhè nhẹ như phả lên mặt Giản Phàm, làm y ngây ngất.
Thành phố huy hoàng như một biển sao lấp lánh, điểm xuyết bên hai người ngồi gần cửa sổ, chiếc đèn treo thủy tinh tỏa ánh sáng mờ ảo, cây nến chỉ đủ chiếu sáng không gian trên bàn, như cố tình tạo ra một không gian lãng mạn đầy tính ái muội.
“ Bảy loại mùi vị đó kỳ thực do tôi nghịch ngợm nghĩ rằ, làm bảy phần canh, mỗi phần trước tiên là làm lạnh nhanh, sau đó tầng nọ ép lên tầng kia thành một chỉnh thể, tuy không thực sự đóng băng, nhưng tầng tầng rõ ràng. Trước khi ăn chừng một tiếng đưa chúng ra ngoài để tắn chảy tự nhiên, giữa các tầng canh khi đó hình thành một cái màng mỏng, dù tắn ra cũng không trộn vào nhau, chỉ cần nắm bắt chuẩn xác thời gian, khi đưa lên bàn sẽ giữ được bảy mùi vị khác biệt... Hì hì đó chính là bí mật, giống như Colombus dựng trứng gà ấy, không ai dựng lên được, ông ta đục cái lỗ nhỏ trên quả trứng gà, thế là thành ... Đơn giản vậy thôi, ma thuật nhìn thần kỳ, tiết lộ thì không đang tiền nữa.”
Quả thật là vậy, đơn giản khiến Tương Địch Giai hơi thất vọng, cô chuẩn bị nghe thứ gì đó ghê gớm hơn cơ:” Sao cậu lại đặt tên là canh mỹ nhân, còn nói với Trương Khải là cái gì mà giống thưởng thức mỹ nhân nữa.”
“ Bọn họ đều là lãnh đạo ăn cơm không trả tiền, dù có món ăn ngon thế nào chưa chắc khiến họ chú ý, không làm chút huyền cơ, để bọn họ cảm thấy nó khác biệt, bữa cơm đó sao có thể thành công.” Giản Phàm cầm ly rượu lên uống, cố ý đánh trống lảng không trả lời trực tiếp câu hỏi:
Có những thứ có lẽ không nên nói ra thì hơn, mông mông lung lung, phủ một tầng huyền bí cũng tốt, Tương Địch Giai tự có câu trả lời của mình:” Dù thế nào thì mùi vị hôm đó thật tuyệt vời, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ, tôi nghĩ đầu bếp của Cửu Đỉnh dù biết cách cũng không thể làm tốt hơn cậu.”
“ Chị Tương, không phải thế đâu.” Giản Phàm dáng vẻ cao nhân soi thấu thiên cơ:” Không phải họ làm không ngon, mà là vì chị thấy họ làm không ngon. Đó là khác biệt ... Có thể nói thế này, món canh đó thành công ở chỗ không phải làm ngon thế nào mà do hoàn cảnh, tâm tình, thời gian phải nắm bắt tốt, đó cũng là một bộ phận trọng yếu của mỹ thực. Nếu ăn riêng rẽ, nó sẽ khá bình thường, nhưng sau khi thưởng thức đầy một mâm sơn hào hải vị thì giá trị của nó sẽ tăng lên mấy phần”
Hai người ghé sát nhau thì thầm như đôi tình lữ, có điều Tương Địch Giai có vài phần không tin, đưa tấy đánh nhẹ cái tấy làm bộ làm tịch của y, ngón tấy suýt chạm vào mũi Giản Phàm, phát hiện ra hai người vô tình tới quá gần, cười lùi lại một chút: “ Bớt bày trò đi, lại lửa tôi, tôi không tin.”
Cứ nhìn cái vẻ trang trọng của Giản Phàm, Tương Địch Giai nhớ tới lần bị lừa ở Ô Long, hết bị người ta nắm tấy lại vuốt tóc, khi bản thân còn đang thán phục lắng nghe thì người ta đem mình đi đánh cược.
Giản Phàm cười giảo hoạt, giơ một ngón tấy lên: “ Không phải lừa chị, là mọi người bị cảm giác đánh lừa, ở Ô Long có câu tục ngữ, đói thấy thơm, no thấy thối, đói mềm ruột, bánh trấu ngon hơn thịt. Khi cần nhất, khi khát vọng nhất thì mới thấy thứ đó tốt, giống ngày hôm đó hai mấy món ăn, món Xuyên cay, món Huy nhiều dầu, món Quảng đậm, món Lỗ mặn, thịt bò thịt dê ê hề không cần nói nữa. Những món đó kỳ thực đều để trải đường thôi, đầu bếp cấp một đều làm được, mấu chốt là món canh, khiến thành kinh điển, chị biết vì sao không?”
Tương Định Giai lần nữa kéo tấy y xuống, nhưng lần này lại nắm lấy:” Đừng màu mè nữa, nói đi.”
“ Mùi vị không phải nhân tố chủ yếu, ăn hai mấy món vừa ngậy vừa béo thì cần nhất cái gì? Hay món gì mới là thêu hoa trên gấm.”
“ Không biết.” Tương mỹ nhân chớp mắt, thành thật lắc đầu, đoán chừng chỉ muốn làm thính giả trung thành.
“ Chị thật ngốc ... Canh thôi. “ Giản Phàm nhìn dáng vẻ ngô nghê của mỹ nhân, cố áp tiếng cười xuống: “ Lúc đó ai cũng vừa no vừa ngán, ăn gì cũng không ra vị, đột nhiên có bát canh mát lạnh, thanh thanh đạm đạm uống vào, khác gì quỳnh tương ngọc lộ, không vỗ tấy sao được? Đừng nói là canh hoa quả, dù chỉ là nước lọc pha đường để mát, bọn họ cũng uống ngon lành .. Hì hì ... Đó chính là sự ảo diệu. Dù đầu bếp giỏi nhất mô phỏng lại món canh đó, nhưng thời gian, thời cơ không đúng, nó sẽ không ngon. Như bây giờ chị không đói không khát, lại là mùa lạnh, tôi làm món canh đó lần nữa, chị uống vào là nhổ ra ngay.”
Tương Địch Giai choàng tỉnh, nhớ lại hôm đó bao nhiều người bị lừa như vậy cũng che miệng cười, giọng có chút trách:” Cái đồ tiểu bại hoại, vậy mà tôi còn suốt ngày khen cậu với cha tôi.”