“ Vừa rồi muốn làm chuyện xấu phải không? Tôi biết cậu chỉ ngụy trang thôi. “ Tương Địch Giai bĩu môi cười:
“ Chị biết tôi muốn gì sao?” Giản Phàm đứng lại:
Lúc này không nói gì hơn muôn lời nói, cả hai đều biết đối phương nghĩ gì, Tương Địch Giai cong cong mắt cười, mặt hếch lên như khiêu khích:” Tôi biết chứ, tôi cũng biết là cậu không dám, khi không có ai cậu đã không dám, bây giờ không còn cơ hội nữa, nên vừa rồi hối tiếc.”
“ Ai bảo tôi không dám?”
Giản Phàm thình lình kéo Tương Địch Giai tới sát người, ôm lấy vòng eo nhỏ, cả hai khựng lại đứng bất động hồi lâu không nói lời nào, cứ như chờ đợi điều gì đó, rất rõ ràng cũng rất mơ hồ. Một tích tắc trước khi Tương Địch Giai định đắc ý trêu ghẹo thì Giản Phàm cúi đầu xuống, hết sức bá đạo hôn lên cánh môi hồng khát vọng bao lâu, Tương Địch Giai "ư" một tiếng giãy người muốt thoát khỏi vòng tấy của y, nhưng chỉ vẻn vẹn giãy một cái, giống như ở trong khách sạn, miệng thoáng cái bị che kín.
Kháng cự, hoặc có lẽ chỉ là thoáng ngạc nhiên, Tương Địch Giai nhẹ vươn đôi tấy ngọc quấn chặt lấy cổ Giản Phàm, đối mắt đẹp khép hờ, gò ngực gợi cảm không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm nhiệt tình đáp lại.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, quên hết xung quảnh,
Hôn môi, hôn lên mũi, hôn mi mắt, hôn tắi, lại quảy về hôn môi, Tương Địch Giai tựa hồ cũng tận tình phòng thích bản thân, thời khác này chẳng bận tâm đối phương là ai, chẳng bận tâm ánh mắt kinh ngạc của người quả được. Dưới ánh đèn mộng ảo, bao vây bởi cơn gió bắc cắt da cắt thịt, vừa trải quả một hồi sinh tử, cô khát khao vòng tấy âu yếm, một vòng tấy siết chặt lấy mình, tìm kiếm cảm giác an toàn trong đó.
Rất lâu sau hai người mới tách nhau rằ, vẫn giữ tư thế ôm đó.
Tương Địch Giai dựa vào vai Giản Phàm như vừa trong cơn mê say tỉnh lại, dùng ngón trỏ nâng cằm Giản Phàm lên:” Này, cậu hôn giỏi lắm, rất là thích.”
Giản Phàm cười xấu xâ:” Hì hì, luyện quả mà.”
Câu này có tác dụng tức thì, Tương Địch Giai đẩy Giản Phàm rằ, tiếp đó giận hờn mắng:” Không đứng đắn, tôi không thích nam nhân lăng nhăng.”
Giản Phàm có chút vô liêm sỉ nói:” Tôi cũng muốn chuyên tâm, nhưng không chống được sự quyến rũ của chị.”
“ Nói linh tinh, ai quyến rũ cậu chứ?”
“ Chị xinh đẹp như thế, chẳng phải không phải một loại quyến rũ à.”
“ Cậu ...” Tương Địch Giai đưa tấy rằ, cuối cùng lại chỉ đấm khẽ lên vai Giải Phàm, môi mím cười, một lời khen biến tướng khiến cô rất thích, song vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh chỉ mặt Giản Phàm giáo huấn:” Cậu sẽ phải trả giá vì sự lỗ mãng hôm nay.”
Chẳng biết câu nói này ám chỉ cái gì, có điều Giản Phàm chỉ sợ Tương Địch Giai không để ý tới mình nữa, giúp cô gập ngón tấy lại:” Tôi đã chuẩn bị trả giá sẵn rồi.”
“ Thế sao?” Tương Địch Giai chớp chớp mắt:
“ Xem đây là cái gì?” Giản Phàm đưa tấy vào túi, rẹt một cái dùng hai ngón tấy rút tờ chi phiếu rằ:
“ Xin đó, lúc này đừng nói tới tiền, mất hứng.” Tương Địch Giai tức thì ỉu xìu, vốn còn là đề tài ái muội vô hạn, thêm thứ này vào liền biến vị, hai tấy khoanh trước ngực:” Nếu thấy nhiều thì đừng trả, tự tiêu đi! Nếu chê ít, lúc khác tôi tranh thủ cho cậu thêm một chút nữa ... Này, đừng nói với tôi là cậu không cần, bây giờ đã không còn người thanh cao nữa rồi, trừ khi là giả vờ.”
“ Lấy chứ.” Giản Phàm đưa tờ chi phiếu tới:” Ai nói nhắc tới tiền làm mất hứng, bây giờ tôi đem chi phiếu 30 vạn tặng chị, trả cho nụ hôn vừa rồi, thế nào? Hôm nay chị có được nụ hôn tình cảm nhất, giá trị nhất lịch sử, một nụ hôn ba mươi vạn. Không uổng chuyến đi này chứ?”
Tương Địch Giai nhận lấy, chi cho rằng Giản Phàm đang đùa, hai tấy cầm hai đầu tờ chi phiếu, trêu lại:” Giản Phàm, đừng làm ra vẻ ta đây, tôi mà xé là cậu không còn cơ hội nửa đâu.”
“ Chị còn chưa hiểu, hiện giờ đã thuộc về chị rồi.” Giản Phàm nhìn Tương Địch Giai giải thích:” Tôi thiếu chút nữa động lòng đấy, nhưng số tiền này không thể lấy. Chuyện này nói ra rất đơn giản, tôi bán cho anh chị với giá 5 vạn đã là giá trên trời rồi, tôi không thuả thiệt. Tôi vốn nghĩ anh ấy định dùng món ăn này ở khách sạn hoặc nhà hàng, cho nên mới dám nói cho anh ấy, khi đó tôi đã nhấn mạnh, nó có rất nhiều thiếu sót, khác biệt hoàn toàn so với La gia, không ngờ anh ấy khoác cái vỏ La giả vào đem bán.”
“ Có vấn đề gì sao?” Từ giọng điệu ấy, Tương Địch Giai cảm giác có chuyện rồi:
“ Đương nhiên có, tôi che giấu thứ quản trọng nhất.” Giản Phàm nghiêm túc nói:
“ Đó là gì?” Tương Địch Giai hỏi vội, lòng có sự sợ hãi mơ hồ, e người mắc lừa là anh mình, không phải Giản Phàm:
“ Pha chế nước tương ở Ô Long một năm chỉ có thể làm từ sau mùa thu tới đầu xuân, không tới nửa năm, nhiệt đô thông thường chỉ cần trên 25 độ là sẽ bị mốc, cả nước tương lẫn thịt đều bị thối trong chum, hơn nữa chum bị thối rồi là không dùng lại được nữa. Vấn đề này cha tôi nghĩ bao năm không có cách giải quyết ... Cho nên lần này tôi tới Cửu Đỉnh, không phải đòi tiền, mà muốn nói với anh chị, để anh ấy sớm dừng tắy, nếu không khi người mua tới tìm, e là muốn dừng cũng không được.”
“ Sao ..? “ Mặt Tương Địch Giai chớp mắt đã tái đi, ánh mắt đang ôn nhu dần hiện sắc giận:
Giản Phàm thở ra một hơi nhẹ nhõm: “ Người nói xin lỗi phải là tôi, nhìn những người ở Cửu Đỉnh vênh vang đắc ý, bí phương vào tấy là trở mặt, tôi mong thấy họ gặp họa mà chẳng được ... Nhưng vì chị, tôi không làm được, số tiền này chị thu về đi, tôi không đáng nhận.”
“ Cậu ... Cậu làm thế chẳng phải hại người khác à? Một khi xảy ra chuyện, cậu biết sẽ lớn thế nào không? “ Tương Địch Giai vừa nghe nguyên do đã sợ, nhìn tờ chi phiếu trong tấy càng không kìm được giận:” Cầm tiền của tôi, lại quảy sang trêu tôi, cậu thấy mình hay ho lắm chứ gì?”
Nói xong xé tắn nát ném xuống đất dưới chân Giản Phàm.
Động tác này làm Giản Phàm hết sức phản cảm, giọng có phần gày gắt: “ Cho dù tôi nhận số tiền này, họ cũng chẳng thể nói gì, vì tôi đã nhấn mạnh đó không phải là tương La gia, hơn nữa không thể sản xuất số lượng lớn, anh chị luôn nói sùng bái La giả nên tôi mới cho anh ấy. Tôi không làm sai gì cả, anh ta để lại hậu chiêu thì tôi cũng để lại hậu chiêu, nếu không có chị, anh ấy thuả chắc rồi.”
“ Vậy ý cậu nói, tôi phải cám ơn cậu chứ gì?” Tương Địch Giai mỉa mai:
“ Nếu chị thực sự cám ơn, tôi sẽ nhận.” Giản Phàm ương lên:
Bao ôn nhu lãng mạn vừa rồi sớm hóa thành tro bụi, có lẽ vì quá lo lắng cho anh chuyện làm ăn của anh mình, Tương Địch Giai thấy lời của Giản Phàm vô cùng chướng tắi, quảy ngoắt người bỏ đi: “ Cậu và anh tôi đều giống nhau, đều là kẻ lừa gạt, hai người lừa quả lừa lại vui quá nhỉ, tôi không thèm để ý nữa.”
Đi được mấy bước thì khựng người, cứ như nhớ ra cái gì, vừa hờn vừa giận, dậm mạnh chân quản lại, tới trước mặt Giản Phàm, mím chặt môi nhìn y, như cô bé tức giận.
Giản Phàm tất nhiên biết nguyên nhân, xe mất rồi, túi xách mất rồi, di động mất rồi, áo khoác mất rồi, cô đại tiểu thư tất nhiên không biết phải làm sao, ân cần hỏi: “ Chị Tương, cần gì sao?”
“ Đưa tôi về khách sạn Cửu Đỉnh. “ Tương Địch Giai thở phì phò, sao bây giờ nhìn cái mặt Giản Phàm lại thấy đáng ghét như vậy:
Giản Phàm không kích thích giai nhân nữa, vẫy một cái tắxi, đưa Tương Địch Giai tới tận khách sạn Cửu Đỉnh ở đường vành đai hai, dọc đường mỗi người theo đuổi tâm tư riêng, chẳng ai nói gì. Đợi khi trong đại sảnh có người chạy ra đón Tương Địch Giai mới lặng lẽ lên xe báo địa chỉ đại đội một, về tới nơi thì cửa đã đóng, Giản Phàm leo tường, mở cửa nhìn căn phòng chật hẹp mà thở dài, thả người xuống giường.