Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 123 - Chương 045: Ngựa Dữ Phải Cần Có Yên Tốt. (1)

Hắc Oa Chương 045: Ngựa dữ phải cần có yên tốt. (1)

Ôi, ba mươi vạn, ba mươi vạn, ba mươi vạn, mình là thằng phá giả chi tử, nhà của tôi, xe của tôi, vợ của tôi ... Giản Phàm tiếc tiền nằm trên giường lăn lộn rên rỉ như chó bệnh, kích động đúng là ma quỷ, kích động lên một cái là bay mất ba mươi vạn, mỹ nhân đúng là thứ tai họa.

Ôi thôi, dù nhận rồi thì lòng cũng sống không yên được, sau này nói không chừng rắc rối không dứt, cũng tốt .. đỡ áy náy.

Nghĩ vậy tảng đá trong lòng coi như bỏ đi, tim quảy trở lại ngực, Giản Phàm ngủ rất ngon, chẳng mộng mị gì cả, ngủ tới tận khi trời sáng hẳn ...

Ngủ say là vì mệt, tỉnh lại rồi có chút hoảng hốt, vì trong lòng còn có tiếc nuối.

Cái ổ của y chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, giường là cái loại hai tầng làm bằng trúc rẻ tới không thể rẻ hơn, bàn thì khiêng từ phòng thẩm vấn về, một cái chăn mỏng, cái gối vỏ chấu, đó là toàn bộ giả sản của y ở Đại Nguyên. Nói là giả sản của Giản Phàm thì không đúng vì toàn là của công.

Ấn tượng về sự huy hoàng của khách sạn Ngũ Châu vẫn in trong đầu, trên con đường dài hôn Tương mỹ nhân như mới xảy rằ, chép cái môi hơi khô, thật không tin được mấy tiếng trước hôn Tương Địch Giai rồi. Mộng tưởng thành sự thực, Giản Phàm giờ chẳng nói rõ cảm giác như lọt vào sương mù mờ ảo đó ra sao, giống như trải quả giấc mộng Chu Công và ăn mày, từ nam chính trong bộ phim ngôn tình rơi uỵch xuống gian phòng chật hẹp.

Cuộc sống có quỹ tích cố định, Giản Phàm hiểu đêm đó quỹ tịch chỉ hơi lệch đi vài phần thôi, bởi do quá nhiều nhân tố ngẫu nhiên gây rằ, rồi nó sẽ quảy về quỹ tích hiện thực, phương hướng chính sẽ không bao giờ thay đổi. Tương Địch Giai vẫn là đại thiên kim của nhà vạn phú, còn y vẫn là nhân vật nhỏ vừa cởi áo đầu bếp mặc áo cảnh sát chưa lâu, khoảng cách của hai người không vì một nụ hôn mà thay đổi.

Y động lòng, nhưng không mang bất kỳ ý đồ gì với Tương Địch Giai, cô gái y muốn cưới làm vợ chỉ có Hương Hương thôi, cho nên Giản Phàm ngoan ngoãn quảy về cuộc sống của mình, rời giường, chạy bộ, rửa ráy, ăn sáng rồi đi làm.

Cả buổi sáng vừa ngáp vừa làm việc, hiện giờ ít nhiều đã quen thuộc súng ở trong kho, đại đội một thời gian thành lập đã lâu, đồ cổ cũng nhiều, súng K64 và K77 vì linh kiện đã ngừng sản xuất, sớm bị báo hỏng, thi thoảng có hành động lớn, thứ phế phẩm này lắp thêm bao súng đem dọa người thôi. Có vài khẩu tiểu liên, nhưng theo Lão Trần nói, từ khi được phân phối chỉ đem ra dùng đúng một lần, hơn nữa lại còn không nổ súng.

Súng cảnh sát kiểu mới loại côn xoay do sở phân phố có 7 cái, thứ đó bắn đạn nhựa, tốc độ bằng một nửa khẩu K54, ngoài 5m không thể giết người, vẫn trong thời gian thử nghiệm, đạn quá đắt, chẳng ai đụng vào. Vậy là súng dùng được vẫn là con chó già K54.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Giản Phàm tới đây hai tháng hiểu ra nhiều điều, đi công vụ không mang súng, mang súng không dám dùng là bí mật công khai của hình cảnh, có người sợ súng bị cướp cò còn khóa cả súng, nếu truy bắt đường dài thì thường tới cơ cấu công an gần đó mượn súng.

Giản Phàm luôn cho rằng súng là hung khí, đặc biệt là loại K54 cũ, ngày cả hòm thư bằng sắt dày trên phố cũng bắn xuyên được, theo lý luận, hai người đứng sát nhau cũng bị nó đục cho một lỗ. Hơn nữa theo nguyên lý nảy đạn, cho dù gặp phải vật cứng, bị phản đạn hai lần vẫn có sức sát thương, cái thứ súng nguy hiểm như thế, không giống ở trong phim cứ thoải mái bắn tóe lửa ra mà được, riêng đạn nảy ra không biết giết chết bao người.

Trong đội hình cảnh, không ai muốn dùng tới súng, trừ phi là gặp vụ án nghiêm trọng không thể không dùng, vì thế bình thường súng nằm dài hạn trong tủ bảo hiểm, trừ Lão Trần, Giản Phàm, không ai muốn trêu chọc vào. Từ khi Giản Phàm tới, ngày cả Lão Trần cũng lời đụng vào thứ cục sắt này. Tuy nhiên cũng có hiệu quả, sờ mó suốt hai tháng, dần tìm được cảm giác quen thuộc với súng, hơn nữa màn biểu diễn hoa mắt của Tần Cao Phong hôm đó cũng làm Giản Phàm hâm mộ lắm. Bây giờ dù có nhắm mắt cũng có thể tháo lắp súng rồi, ngày ngày nghe tiếng va chạm lích kích đó cũng thấy êm tai lắm, dù sao thì cũng là do người làm rằ, đội trưởng gọi nó là đồ chơi cũng đúng.

Điện thoại bên ngoài reo vang, chỉ nghe Lão Trần ừ ừ mấy tiếng gọi:” Tới văn phòng đội trưởng báo danh.”

“ Nghe thấy rồi. “ Giản Phàm nghe là mừng húm, đang buồn không có cớ gì đi chơi, nói không chừng có thể chui vào bếp nghỉ một chút, loáng cái lắp xong khẩu súng, thu dọn rồi chạy đi:

Đội hình cảnh luôn luôn là cảnh tượng nghiêm trang nghìn năm không đổi, nếu nói tới hiệu suất thì không thấp, nghi phạm bị bắt về còn nhiều hơn người trong đội, thẩm vấn xong, đánh đập xong, người ném tới phân cục khai thác thêm, người ném luôn vào trại tạm giam, cứ như một dây chuyền sản xuất tội phạm.

Không thể phủ nhận, đội một là dây chuyền sản xuất có hiệu suất nhất, ngày cả Tiêu Thành Cương giờ cũng coi là đội viên cũ rồi, vừa về một cái là vào phòng thể dục tập rầm rầm, lập chí thành cảnh sát số một Đại Nguyên.

Hôm nay có chuyện lạ, ngoài bãi đỗ một chiếc xe đắt tiền, thân xe rất cao, cũng rất dài, trông còn ngon hơn mấy cái BMW, Giản Phàm nhìn ký hiệu xe mà không nhận ra là loại xe gì, nhưng mà y biết, xe mình không nhận ra là xe đắt tiền. Mang theo hồ nghi đi vào văn phòng đội trưởng, chuyện bất ngờ phát sinh, Tần Cao Phong thường ngày mặt lầm lì, hôm nay tươi cười chỉ Giản Phàm vừa vào:” Giám đốc Lý, đây là đệ tử đắc ý nhất của tôi, Giản Phàm, có thời gian mong anh chỉ điểm thêm cho cậu ấy.”

“ Ha ha, khách khí rồi, đệ tử của đội trưởng Tần thì tôi làm sao dám chỉ giáo, đúng là tuổi trẻ tài cao, hệ thống công an lợi hại thật, nhân tài lớp lớp, sinh ra không hết.”

Giản Phàm nghe người kia mà thầm nhủ, mình từ bao giờ lại giỏi giang thế rồi, mà mình thành đệ tử hắn từ khi nào thế. Mắt liếc nhanh quảnh văn phòng, nam nhân kia đeo kính gọng vàng, chừng bốn mấy sắp năm mươi, vóc người tầm thước gọn gàng, không có dấu hiệu phát tướng ở tuổi trung niên, bề ngoài trông cũng đẹp trai phong độ lắm, rất có sức hút của nam nhân thành đạt.

Nhưng kỳ quái là sao đội trưởng thổ phỉ lại tỏ ra lấy lòng người này như thế, chẳng lẽ thân phận hắn không tầm thường?

Tần Cao Phong lại không định giải thích gì thêm, chỉ nói:” Giản Phàm, tới phòng thẩm vấn số ba đưa Đường Thụ Ngư ra đây.”

“ Vâng.” Giản Phàm càng hồ nghi, sao hôm nay lại bảo mình làm cái chuyện này, đâu phải việc của mình:

Đội hình cảnh cũng là một xã hội nhỏ, người bị đưa tới đây phân thành năm bảy đẳng cấp, nghi phạm mà không có gốc gác gì thì gọi là du thử du thực, bắt được cứ đánh thoải mái. Nếu là nghi phạm có nhà cửa sự nghiệp ở đương địa thì khách khí một chút, ai mà biết quản hệ nhà người ta có thể chọc tới tầng cấp nào. Còn loại có bối cảnh thì khác hẳn, dù vào đội hình cảnh, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, đại bộ phận chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ xí xóa, xem tình thế này là phải thả nghi phạm.

Fu-ck, đội trưởng ăn tiền bẩn rồi, Giản Phàm nghĩ xấu, nhìn dáng vẻ đội trưởng lấy lòng người ta như thế, tám thành là ăn tới béo luôn.

Có điều chuyện này không phải thứ mình quản nổi, cà lất phất phơ đi tới cuối hành lang, đẩy phòng thẩm vấn số ba.

Oa, giật nảy mình.

Hai đồng nghiệp khoanh tấy trước ngực, chân gác lên bàn, mặt đằng đằng sát khí, như hận không thể tóm người trước mắt đấm đá một trận cho hả. Còn người bị thẩm vấn thì càng chơi hơn, đầu đinh, miệng sư tử, hai cái má chảy mỡ, đầu to tướng, vậy mà người thì chẳng béo chút nào, vừa quát tháo vừa đập chấn sóng trước ghế:” Thả người đi, đã sắp 24 giờ rồi, cảnh sát các ngươi biết luật còn phạm luật, bắt người bừa bãi, có tin tôi tố cáo các người không? Hai tư tiếng không cho lão tử ăn cơm, các người đang ngược đãi công dân. Quách Nguyên, đừng vờ không nhận ra tôi, tôi nhận ra anh, còn anh nữa ...”

Bình Luận (0)
Comment