Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 124 - Chương 046: Ngựa Dữ Phải Cần Có Yên Tốt. (2) ’

Hắc Oa Chương 046: Ngựa dữ phải cần có yên tốt. (2) ’

Rầm! Quách Nguyên vỗ bàn trừng mắt lên: “ Đường Đại Đầu, mới bắt có 24 giờ, chúng tôi có quyền giữ anh 48 giờ đấy, tưởng đây là khách sạn 5 sao mà đòi ăn bào ngư? Anh có bao nhiêu án thì tự biết, tưởng chúng tôi không dám bắt anh chắc? Ném vào tù hai năm vẫn là nhẹ đấy.”

Xem ra đây là loại phiền phức, Giản Phàm nhìn họ Đường kia vẻ mặt khinh khỉnh chẳng hề sợ hãi, loại này càng dọa càng ngông nghênh.

Quả đúng thế, tên họ Đường hùng hổ nói: “ Dọa ai chứ, tôi được dọa lớn lên đấy, anh có nhốt tôi 480 tiếng thì tôi cũng không biết, thích hỏi ai thì hỏi, dù sao thì tôi không biết gì hết.”

Quách Nguyên đang định nói thì thấy có người vào, nhíu mày.” Giản Phàm, sao vào đây?

“ Đội trưởng bảo đưa hắn đi.” Giản Phàm đáp:

“ Đi đi, khỏi nhìn chướng mắt. “ Quách Nguyên đoán chừng cũng đã được chỉ thị, phất tắy:

Giàn Phàm hất hàm, bảo người kia đi theo mình.

“ Này này, không phải định nhốt tôi vào phòng tối giở trò chứ, chúng ta còn lạ gì nhau nữa, Đường Đại Đầu tôi hay dở gì cũng là nhân vật có cấp bậc, các anh không thể làm thế ... Tôi không đi đâu hết. “ Đường Đại Đầu không ngờ lại hoảng loạn, đoán chừng sợ cảnh sát giở trò bẩn:

“ Anh Đường, ngoài kia có một vị đeo kính gọng vàng, đi chiếc xe màu bạc tới đón anh, nếu anh không đi thì tôi cũng hết cách. Hay là tôi nói là anh muốn ở lại đây nhé. “ Giản Phàm trêu ghẹo, xoay người đi luôn, ở đây lâu như vậy, chẳng lạ những chuyện này:

“ Đừng đừng ... Đó là anh rể tôi đấy. “ Đường Đại Đẩu rối rít đi theo sau Giản Phàm, quảy đầu nhìn hai người thẩm vấn mình: “ Nhìn đi, anh cảnh sát này có tố chất như thế chứ, người ta mới là cảnh sát nhân dân, các người xem lại bản thân đi nhé, hừ.”

Đoán chừng nghe thấy anh rể tới nên ngông nghênh hẳn lên, một cảnh sát xô bàn đứng dậy, Đường Đại Đầu chạy vội đi. Dọc đường bám sát sau Giản Phàm, dáng vẻ khoái trá lắm.

Tần Cao Phong và người kia đã đợi ở cửa, Đường Đại Đầu biết Tần Cao Phong, đi tới khom lưng bắt tấy rất khách sáo, hàn huyên một lúc rồi theo anh rể lên xe, trước khi đi còn bắt tấy Giản Phàm tạm biệt, hẹn gặp lại.

Nghi phạm gặp cảnh sát thường như gặp anh em ruột, mặt dày mày dặn tiếp cận, Giản Phàm cũng biết rồi. Tần Cao Phong cười vẫy tắy, khi xe vừa khuất thì nụ cười cũng đóng băng, khôi phục thái độ thường ngày, vỗ vai Giản Phàm:” Tới văn phòng tôi.”

Giản Phàm thấp thỏm, mình hình như đâu có làm gì sai nhi?

Tần Cao Phong về phòng, ngồi sau bàn, mặt không nhìn ra mừng giận, chậm rãi hỏi:” Cậu tới đây gần hai tháng rồi, cảm giác thế nào?”

“ Nói thế nào nhỉ, thì thế thôi.” Giải Phàm gãi đầu, cái này thật khó đánh giá:

“ Vậy tôi hỏi thế này, có thấy nguy hiểm không?”

Nghe câu này Giản Phàm thấy xấu mặt lắm, biết thế này trước kia hiên ngang đi báo cáo:” Không thấy.”

“ Có khổ không?”

“ Cũng không.”

“ Cậu thấy đại đội một ra sao?”

“ Không tệ.” Giản Phàm phải thừa nhận, tuy nơi này nhiều biến thái một chút, cơ bản cũng bình thường, thậm chí thấy hoàn cảnh khá đơn thuần, không giống trước kia mình làm ở công ty, cạnh tranh cao, toàn mưu mô thủ đoạn rình đạp lên đầu nhau mà leo lên:

“ Vậy là đúng rồi.” Tần Cao Phong mỉm cười:” Công tác của cảnh sát là thế đấy, nghi phạm bắt mãi không hết, bắn nhiều hơn hay ít hơn một nghi phạm đều không phải vấn đề lớn. Quản trọng là phải làm tốt phận sự, ra dáng cảnh sát, đúng không?”

Giản Phàm ù ù cạc cạc, chẳng hiểu hắn muốn nói gì, cẩn thận hỏi:” Đội trưởng, anh muốn nói gì thế? Tôi nghe không rằ.”

“ Ý tôi là, để cậu ở đại đội chẳng có tác dụng gì, pháp y thì không hiểu, hiểu cũng vô ích, cậu sợ người chết. Kiểm tra dấu vết, đó là kỹ thuật chuyên nghiệp, cậu càng không biết. Kiểm tra hiện trường cũng không hiểu lắm, mà ở phương diện này chúng ta không thiếu người. Muốn cậu tiếp xúc với kho tin tức tội phạm , cậu lại không thông thạo vi tính. Còn ra ngoài thực địa tôi lo cậu đứt xích. Tôi nghĩ đi nghĩ lại suốt hai tháng mà không biết an bài cậu vào việc gì, chẳng lẽ cứ lau súng mãi.”

“ Này, này ... Đội trưởng, không phải anh định đá tôi về huyện Ô Long chứ?” Giản Phàm sợ ngay, trước kia thì y mong mà chả được, giờ lại về, mèo hoàn mèo chưa nói, sợ là hôm nào đó nhận được tin nhắn "chia tấy đi" của Hương Hương:

Tần Cao Phong không đáp mà đột nhiên hỏi:” Có biết người vừa rồi không?”

Giản Phàm suýt thì đầu óc đoản mạch, không theo kịp tư duy của đội trưởng:” Không biết.”

“ Bình tĩnh, tôi không định đuổi cậu về Ô Long đâu.” Tần Cao Phong chỉ chỉ đầu:” Nghĩ đi! Cậu từng thấy người đó rồi, cậu nghĩ thử xem.”

“ À, đúng rồi ... từng nhìn thấy ... Ở ...” Đầu Giảm Phàm xẹt quả một loạt hình ảnh, sững sờ:” Trên bảng vinh quảng của ở phòng hội nghị ... Đó là, đội trưởng thứ hai của chúng tắ.”

“ Ha ha ha, tôi biết cậu sẽ nhớ mà.” Quả nhiên là chàng trai rất đặc biệt, Tần Cao Phong cười lớn, vừa rồi hắn cố tình hỏi linh tinh làm loạn đầu óc Giản Phàm, vậy mà trong tình thế đó vẫn có thể nhận ra một người chỉ nhìn thoáng quả ảnh. Ánh mắt Tần Cao Phong như sáng lên, nhìn Giản Phàm như nhìn bảo bối:” Trí nhớ rất tốt, đó chính là ưu điểm của cậu, người đó chính là Lý Uy, từng là đội trưởng thứ hai của đội hình sự số một chúng tắ, sau thôi làm cảnh sát đi kinh doanh, nay lái xe trăm vạn, giả tài bạc tỉ. Nam nhân mà, phải có chí khí, đừng có chỉ muốn lau súng suốt đời.”

“ Đội trưởng .” Giải Phàm hiểu rằ, muốn lấy mình làm tài liệu phản diện:” Sao không so với anh, một tháng lương anh được bao nhiêu, vậy anh cũng là vô dụng à?”

“ A thằng nhóc, muốn ăn đòn đấy à?” Tần Cao Phong không ngờ dạy bảo người lại bị người vặn lại, nhìn Giản Phàm cười hì hì chỉ biết lắc đầu không biết làm sao:” Thôi, không thèm giáo huấn cậu nữa, tôi an bài cho cậu một nhiệm vụ nhàn nhã đây, năm sau có cuộc thi tài toàn tỉnh, đội ta nói không chừng phải tham gia, tới lúc đó cậu tham giả môn bắn súng tốc độ, thấy sao?”

“ Thi?” Giản Phàm ngán cái chữ này, bất kể là thi cái gì:” Chán lắm.”

“ Được, vậy thì ra thực địa.” Tần Cao Phong tỏ ý kết thúc câu chuyện:

“ Đừng, đừng, tôi tham gia, nhưng tôi không đảm báo thứ hạng đâu nhé, anh biết trình độ của tôi rồi đấy, không thể dạy tôi chỉ một ngày rồi bắt tôi làm quán quân, tôi không có bản lĩnh ấy.” Giản Phàm rào đón trước:

“ Ha ha ha, đương nhiên là không, quán quân à, cậu cũng dám nói đấy. Cho cậu biết, tham giả có lợi lớn đấy.” Tân Cao Phong rút ngăn kéo rằ, lấy một xâu chìa khóa:” Chiếc xe 03200 ngoài kia thuộc về cậu, mỗi ngày cậu có thể tới sân huấn luyện, sáng làm việc cũ, giúp Lão Trần quản lý súng. Chiều tới phòng hồ sơ, xem những vụ án mấy năm quả, năm sau khảo hạch, bọn họ sẽ hỏi một số vụ án đột phát, xem cậu lý giải ra sao. Đừng để hỏng chuyện. Buổi chiều sau năm giờ cho cậu chi phối xe, tập bắn xong chớ ham chơi. Vị vừa rồi là tấy bắn nhanh nổi tiếng Đại Nguyên, khách quen của câu lạc bộ đó, chịu khó thỉnh giáo tiền bối.”

Ra thế, chẳng trách bảo mình đi thả người Giản Phàm mừng lắm, cầm xâu chìa khó xoay tròn trong tắy, hình tượng đội trưởng tần lập tức trở nên cao lớn vô cùng, miệng vâng dạ liên hồi. Từ lâu đã muốn lái xe mang biểu tượng công an, đưa Hương Hương đi chơi, lái xe này phong độ bao nhiêu.

“ Phải rồi Giản Phàm, tối quả cậu có nghiền ngẫm lại những gì tôi dạy không đấy.” Tần Cao Phong thấy Giản Phàm mặt ngây đơ, mắt chằm chằm nhìn về phía trước, cười khờ khạo, đau đầu hỏi:

“ Có, tôi suy ngẫm mấy tiếng liền, đã thấu triệt rồi.” Giản Phàm nói dối như chảo chớp:

“ Thế hả? Suy nghĩ ở đâu?”

“ Tất nhiên là trên giường, trong phòng.”

“ Ha ha ha ha ...” Tần Cao Phong cười ngả người ra sau, mở Nhật báo Đại Nguyệt đặt trước mặt Giản Phàm:” Cậu có phòng ở khách sạn Ngũ Châu à? Ôm bạn gái còn nghĩ chuyện bắn súng? Bắn vào đâu, ha ha ha ...”

Bình Luận (0)
Comment