Mẹ nó, nối dối bị vạch trần rồi, Giản Phàm đần thối mặt, thầm chửi Tần Cao Phong gian như quỷ, bất thình lình hỏi làm y chẳng có chút phòng bị nào. Bọn nhà báo phá hoại, mấy bức ảnh vừa vặn có ảnh Tương Địch Giai ôm mình xoay vòng tròng, mẹ nó, không chụp Tương Địch Giai, cái mặt mình lại rõ.
Nếu để người ta nhận ra mình là cảnh sát thì coi như xong đời.
Giờ chỉ có đội trưởng giúp được mình:” Đội trưởng, đó là bạn gái tôi, chúng tôi đi ăn cơm.”
“ Cậu từ trong hỏa hoạn chạy rằ?”
“ Vâng.”
“ Kể lại xem. “ Tần Cao Phong không cười nữa:
Giản Phàm lần này hết dám nói dối, kể đại khái sự việc, Tần Cao Phong lặng lẽ đan hai tấy vào nhau lắng nghe không đánh giá.
Giản Phàm kể xong thành thật hối lỗi: “ Đội trưởng, tôi biết sai rồi, không nên nói dối anh.”
“ Sai, cậu sai không phải ở nói dối, mà sai ở nói dối không kín kẽ.”
“ Ặc ... Vậy rôi sẽ tập luyện cho tốt.”
Tần Cao Phong có vẻ không bận tấm giản Phàm nói cái gì, hỏi thêm vài câu chuyện đám cháy rồi phẩy tấy cho y đi.
Đội trưởng không nói gì, vậy là không sao rồi, Giản Phàm thở phào ra cửa, nhìn chiếc xe đã thuộc về mình, đó là một chiếc việt dã cảnh sát cực kỳ hầm hố, không yên tâm quảy đầu hỏi: “ Đội trưởng, cái xe đó thực sự thuộc về tôi à?”
“ Ừ, cứ nói với người ngoài, cậu là lái xe của tôi, sẽ không ai quản. “ Tần Cao Phong xem báo, thuận miệng đáp:
Giản Phàm hỏi tiếp: “ Vậy tiền xăng thì sao ạ, cái xe này ngốn xăng lắm, còn hơn Santana mấy lần.”
“ A, rất thực tế, vậy nhé theo tiêu chuẩn mỗi tháng được 40 lít.”
“ Thế e không đủ, đội trưởng, thêm một chút đi.”
“ Giản Phàm, nếu bằng số xăng đội được phân phối mỗi tháng thì đi một tuần cũng không đủ, cậu đã bao giờ thấy mọi người trong đội than phiền chuyện xăng dầu chưa? “ Tần Cao Phong nói với vẻ cao tâm khó lường:” Tự nghĩ cách đi.”
Giản Phàm hiểu ý, chợt nhớ hai tháng quả cái thằng Thành Cương kia sống dư dả hơn mình nhiều, đôi khi còn lái xe cảnh sát chở mình đi chơi. Thời buổi này mặc cảnh phục đều có nguồn tiền của mình, nói không chừng đám thực địa là béo bở nhất. Phải nghĩ cho kỹ, đừng để làm cảnh sát phí công. Xem ra có vẻ đít đội trưởng cũng chẳng sạch sẽ gì đâu ...
Í, nói mới nhớ, hôm nay biểu hiện của đội trưởng quá đặc biệt, vừa cho xe, vừa điều động công tác, vừa ám thị mình tự kiếm xăng ... Ừm, tốt với mình thế là vì sao? Chẳng lẽ đội trưởng chính là kẻ đã ăn tiền bần của nhà mình? ... Không giống!
Đang suy nghĩ thì điện thoại tới, tim vô cớ đập loạn, điện thoại của Hương Hương, Giản Phàm vừa xem tờ báo kia, chẳng may Hương Hương biết thì nhảy xuống Hoàng Hà không hết oan ... Vừa nhận điện thoại, lòng trầm xuống, vợ mình đã trên đường rồi, trời ơi, tới hỏi tội sao?
Làm sao, làm sao nối dỗi cho ... kín kẽ đây?
Thì ra là báo động giả.
Vừa nhìn dáng vẻ vội vã của Hương Hương là Giản Phàm biết không phải tới hỏi tội rồi, hai người ăn nằm với nhau từ thời học sinh, hiểu nhau lắm.
Quả nhiên là Hương Hương chỉ tới đưa thẻ siêu thị mà đơn vị phát như phúc lợi, dặn dò Giản Phàm mua ít hàng Tết, đợi 28, 29 Tết cùng về nhà. Hương Hương học kỹ thuật thông tin, chuyên môn thì giỏi chứ ở phương diện chuyện thường nhật kém Giản Phàm xâ, ném chuyện này cho y là yên tâm. Giản Phàm trong lòng có chuyện dấu diếm, tất nhiên là rối rít đồng ý, tiếp đó Hương Hương lại vội vội vàng vàng đi mất, nghe nói là tòa nhà nào đó vận hành thử sợi quảng học gì đó, thứ này quá thâm ảo, Hương Hương biết đầu óc Giản Phàm chỉ chứa được dầu mỡ muối gạo nên lười giải thích với y.
Vội vàng tới, lại vội vàng đi, tổng cộng nói với nhau chưa nổi năm câu, thời gian chưa tới 5 phút. Nhìn bóng hình nhỏ nhắn đó Giản Phàm dấy lên nỗi buồn vô cớ, có người của Cty di động ở đó, Giản Phàm ngày cả ôm một cái cũng chẳng được, buồn thối ruột. Một tuần không gặp Lưu Hương, cô nhuộm tóc rồi, làm màu đỏ tía đang rất thịnh hành, khí tức học sinh trên người ngày càng phai nhạt, ngày càng giống trí thức thành thị.
Xe của Hương Hương đi rất lâu rồi Giản Phàm mới lủi thủi về đơn vị, ở cùng một thành phố mà mỗi người một nơi, một thì ở đường Ngũ Nhất trung tâm thành phố, một thì ở phía bắc, cách nhau tới mười mấy km, xâ hơn cả Ngưu Lang Chức Nữ. Đôi khi Hương Hương bận cả thứ bảy chủ nhật, khiến Giản Phàm một mình ôm phòng trống, nói ra y càng thích cuộc sống ở huyện Ô Long, ngày ngày vợ con quây quần bên bếp lửa.
Cơ mà chỉ là mơ thôi, Hương Hương đừng hòng chịu yên phận ở nhà làm vợ, y thì sẵn sàng ở nhà làm chồng đấy, chỉ sợ Hương Hương coi thường ... Đúng là đằng nào cũng khó, mà dù sao vợ kiếm nhiều tiền hơn mình thì cũng không vẻ vang gì.
Liên tưởng tới cha với mẹ, Giản Phàm hơi sợ.
Hương Hương không dữ bằng mẹ, mình cũng chẳng nhát như cha, chắc không đi vào vết xe đổ đó đâu, dù sao thì chưa bị phát hiện chuyện kia. Giản Phàm thở phào quảy về , vừa đi vào sân giật mình, một bóng người thình lình xuất hiện chặn đường. Cướp à?! Té ra là Lương Vũ Vân thổ phỉ chứ không phải cướp, đang dùng ánh mắt quỷ quái nhìn mình, Giản Phàm chép miệng: “ Này, nhìn soái cả cũng không cần dùng loại ánh mắt đó chứ, định sắc dụ đấy à?”
“ Xì, bằng vào anh á? “ Lương Vũ Vân nắm tấy giơ ngón giữa lên, làm cử chỉ kinh điển:
Giản Phàm nói chuyện với Lương Vũ Vân chưa bao giờ phải kỵ húy gì hết, nói ra Lương Vũ Vân cũng được lắm, trắng trẻo nõn nà, nhưng mà thấp, thấp hơn Hương Hương nữa, song đó cũng không phải vấn đề, vấn đề là Giản Phàm chẳng có tí cảm giác nào với em gái này, nhìn thấy cô còn tủy tiện hơn anh em trong phòng, đã tùy tiện rồi thì chẳng còn ý nghĩ quá giới hạn nào nữa. Tuy vậy cái mồm không yên phận, Giản Phàm cười xấu xâ:” Phỉ muội à, dù em đả kích hay sắc dụ anh thì cũng vĩnh viễn không có cơ hội kiếm được chút tự tin nào ở anh đâu, trừ khi chúng ta chơi cõng nhau.”
Câu này đủ ác, nỗi đau lớn nhất của Lương Vũ Vân là bị chê lùn, mắt muốn tóe lửa, vung tấy đánh: “ Giản Phàm, kiếp trước em có thù với anh à?”
Giản Phàm lách người né ngay:” Chả lẽ chúng ta có ân oán tình thù, kiếp trước em là vợ bé của anh, thế nên chúng ta mới dây dưa không dứt như thế.”
“ Đá chết thứ thối tha nhà anh. “ Lương Vũ Vân nghiến răng định ra tấy thì thấy Giản Phàm cười xấu xâ chỉ sau lưng, thì ra là có chiếc xe muốn đi vào, vội tránh đường, xe đi quả thì không thấy Giản Phàm nữa, vội đuổi theo lên lầu: “ Này này, em có chuyện còn chưa nói, muốn hỏi anh việc này.”
Con gái con lứa giữa đường thô bạo kéo con trai như thế, trách sao mình chẳng có cảm giác, y thích cô gái truyền thống hơn, Giản Phàm bị Lương Vũ Vân chặn ở góc cầu thang, thở dài:” Được rồi, em thổ lộ đi, anh nghe.”
Lương Vũ Vân nén giận hỏi: “ Hỏi anh một câu, anh có thích chị Hồng Hạnh không?”
“ Thích. “ Giản Phàm gật đầu khẳng định:
Lương Vũ Vân háy mắt:” Nếu em sáng tạo cho hai người cơ hội ở riêng bên nhau, anh có muốn không?”
Giản Phàm nhấc mũ cảnh sát của Lương Vũ Vân lên: “ Không nhìn ra Phỉ muội có tiềm chất làm bà mai, em đừng đội mũ cảnh sát nữa, buộc cái khăn choàng đỏ, mép chấm thêm nốt ruồi, gò má đánh phấn hồng, thế mới chuyên nghiệp.”
“ Lần này đá chết anh. “ Lương Vũ Vân giơ chân, nhưng mà không đá thật bị Giản Phàm nhẹ nhàng tránh được, thở phì phì: “ Không nói linh tinh với anh nữa, bốn chị em bọn em thương lượng với nhau, thứ bảy này tới Miên Sơn chơi, em, Manh Manh, Thục Vân và chị Hồng Hạnh, thế nào, anh muốn đi không? Cho anh cơ hội theo đuổi chị ấy.”
“ Hả? Ai bảo anh muốn theo đuổi cô ấy.” Giản Phàm không đùa nữa: “ Thổ phỉ, em đừng có hủy hoại thanh danh của anh nhé, anh có bạn gái rồi đấy, chỉ đợi lấy giấy kết hôn thôi.”