Người giới thiệu là đội trưởng Lục, một người beo béo trên 40, nghe mới biết, cảnh sát Vị Nam - Thiểm Tây phát hiện thị trường vào bốn tháng trước lưu hành lượng lớn tiền giả có seria HF, HG, quả giám định mới biết còn tiên tiến hơn loại tiền giả in ở Đài Loan, mắt thường khó nhận rằ, chế tác tinh vi quả mắt được máy soi tiền thông thường. Cảnh sát Thiểm Nam quả ba tháng điều tra, bắt bốn hiềm nghi, thẩm vấn mới biết toàn bộ tiền giả tới từ Đại Nguyên.
Vốn do đội điều tra kinh tế phụ trách, có điều đội trọng án khi điều tra một vụ cướp của giết người, vô tình liên quản tới nghi phạm vụ án này, hai vụ án gộp làm một, điều tra theo dõi hơn một tháng, lần theo manh mối tới ba nơi trú ẩn của nghi phạm ở Đại Nguyên, không xác định được nơi làm tiền giả thực sự ở đâu, nhưng thu hoạch không ít, khóa chặt ba kẻ hiềm nghi.
Máy chiếu đang phát hình khuôn mặt ba kẻ hiềm nghi, cả chính diện phía trái và phía phải. Một đeo kính, trông khá nho nhã, giống giáo viên, tên Phạm Tấn Dương; kẻ thứ hai là tên béo trọc đầu, vừa béo còn lùn, vỏ bọc là công ty vận tải đường dài, tên Phàn Triêu Đông, ngoại hiệu Đông Béo. Người thứ ba tóc dài che quả mắt, là vệ sĩ, họ Tào, ngoại hiệu Thảo Xà. Tên béo chính là kẻ liên quản vụ cướp.
Xem hồ sơ vụ án hơn 20 ngày quả, Giản Phàm cũng hiểu sơ sơ, chẳng có vụ án nào đơn độc, nhiều tội phạm ra tù vào tội như cơm bữa, không chịu sửa đổi, nhiều kẻ không nghề nghiệp, coi trại giam là nhà, cục công an là khách sạn, được phóng thích thì như đi du lịch, vài ngày sau lại về, đúng giờ hơn cả về nhà. Nghe phó cục trưởng an bài càng tim đập chân run, phương án của họ là bố trí bẫy giao dịch, bao vây bên ngoài, dụ nghi phạm tới bắt hết một mẻ.
Dụ? Giản Phàm rùng mình, mẹ nó, mình hồ đồ thế nào thành mồi nhử rồi.
Tên lên giây không thể không bắn, Giản Phàm mồm đắng nghét không biết tỏ cùng ai, mà trường hợp này căn bản không tới lượt y lên tiếng, nói tới mức này rồi muốn rút lui cũng không được, ăn lương cảnh sát mà không nhận công tác cảnh sát à? Nhìn đám cảnh sát lâu năm người nào người nấy mặt hoặc lạnh lùng hoặc hung dữ, tư vị không nói được thành lời.
Cuộc họp ngắn gọn, làm việc như sấm nổ chớp giật, phó cục trưởng vừa bố trí, đội đặc cảnh lập tức thiết lập điểm vây bắt, đội điều tra kinh tế phụ trách phong tỏa tài khoản nghi phạm, tìm kiếm phương thức nghi phạm dấu tài chính, trung tâm quản chế giao thông và internet giám sát động tĩnh của nghi phạm, mọi người nhận lệnh xong ai vào việc nấy. Vị đội trưởng Lục của tổ trọng án dẫn Giản Phàm đi, cứ như áp giải phạm nhân ..
Bốn mươi mấy phút sau, Giản Phàm mặc bộ vest trang trọng từ trong phòng nghỉ của đội trọng án đi rằ, mấy nhân viên tiếp ứng đều nén cười, mặt thì non choẹt, lại mặc màu đen nghiêm túc nhất, đeo kính, vẽ mắt và đánh phấn cho da mặt thẫm hơn chút, trông già dặn hơn, nhìn đúng kiểu người làm ăn gian trá.
“ Tốt, nhớ kỹ thân phận của cậu, hiện giờ cậu là người Vị Nam Thiểm Tây, tên Dương Nhị Cương, Dương Song Thành là anh cùng họ tộc, đừng để lộ tẩy, có vấn đề gì không? “ Đội trưởng Lục cẩn thận dặn dò, đây là người hiền hòa nhất trong số đám lãnh đạo vừa rồi, nãy giờ trò chuyện cũng quen thuộc vài phần:
“ Đội trưởng Lục, nếu người mua ở Thiểm Tây tới thì sao?” Giản Phàm không khỏi khẩn trương, sáng còn đang vui vẻ đi phát quà Tết, ù ù cạc cạc thế nào biến thành tham giả vào vụ trọng án, lần đầu trải quả chuyện này lòng hoảng sợ:
“ yên tâm, đám anh em trong tộc của cậu đều bị chúng tôi bắt cả rồi, đây là ảnh nghi phạm, tên Dương Nhị Cương và mấy vị ở Đại Nguyên chưa gặp nhau, Dương Song Thành đã giới thiệu quả điện thoại, chỉ cần cậu không để lộ thân phận thì không thành vấn đề.” Đội trưởng Lục đưa ảnh tới:
yên tâm thế quái nào được, tây chân Giản Phàm đang run đây này:” Nhưng mà tôi chẳng biết gì, chỉ biết sờ tiền thì ích gì?”
Đội trưởng Lục rất phổi bò cười to:” Ha ha ha, có ích lớn ấy chứ, tôi nói kỹ hơn cho cậu nhé, phàm là giao dịch tiền giả, chúng chỉ bán buôn không bán lẻ, hơn nữa chỉ tiếp xúc người trong nghề. Gặp mặt xem lời ăn tiếng nói của cậu, có chút bất thường là chúng biến mất ngay; thứ hai, khi giao dịch, chúng còn kiểm tra, bằng vào bản lĩnh sờ tiền nhận ra thật giả của cậu, đủ chúng tin là người trong nghề, nếu không sẽ không giao dịch, dù có thì cũng đen ăn đen. Nếu không có cậu, chúng tôi sẽ tìm người trong hệ thống ngân hàng, song không cùng ngành, điều động rầy rà, bảo mật cũng không dễ. Thế nên nhiệm vụ này thành hay không là ở cậu, chỉ cần cậu mặc cả với chúng, để chúng tin là người trong nghề, tác thành giao dịch là nhiệm vụ thành công. Còn lại chúng tôi lo, mấy trăm cảnh sát đợi lôi chúng ra khỏi hang chuột. Lát tới khách sạn, sẽ giao tiền hướng dẫn cho cậu ... Còn vấn đề gì không?”
Còn chứ, vấn đề to bỏ mẹ, Giản Phàm hỏi:” Có nguy hiểm không?”
“ Không, chẳng nguy hiểm chút nào, còn như trò chơi ấy, cấp cho cậu cả một cô vợ nữa, Hồ Lệ Quân, vào đây.”
“ Vâng.” Ngoài cửa có tiếng đáp, sau đó một cô gái đi vào, giày bốt đen cao tới gối, áo len trắng bó chặt người, ngoài áo khoác gió, cao chừng mét sáu mấy, vóc dáng cũng được, gương mặt cũng được, nụ cười cũng được, có điều trang điểm quá đậm, càng trang điểm càng chứng tỏ không biết trang điểm, quê mùa kinh khủng:
“ Hoa khôi đội trọng án đấy, thích nhé, làm vợ cậu một ngày, đồng chí Hồ Lệ Quân đã tham giả hơn 10 nhiệm vụ lớn, kinh nghiệm phong phú, tới lúc quản trọng sẽ bảo vệ cậu. Hơn nữa mang theo bạn gái dễ khiến đối phương thả lỏng, tôi hỏi Tần Cao Phong rồi, cậu là nhân viên cơ quản, nên tôi sẽ hết sức cẩn thận, yên tâm đi, vòng ngoài có mấy trăm đặc cảnh, bên trong có nội ứng đội trọng án, nhất cử nhất động của cậu đều dưới vành mắt của chúng tôi, có chút bất thường nào là chúng tôi khống chế cục diện. Nào, cả hai làm quen đi, chuẩn bị tới khách sạn.”
Giản Phàm và Hồ Lệ Quân bắt tắy, ánh mắt y chuẩn thế nào chứ, nhất là nhìn nữ nhân, vừa tới gần bắt tấy biết ngày đây là cô gái có tuổi gần ba mươi cưa sừng làm nghé, giống mấy bà chị đứng đường dùng trang điểm che dấu tuổi. Có điều không dám nói rằ, rụt rè còn hơn người tắ.
Đội trưởng Lục cười ha hả:” Vậy là không còn vấn đề gì chứ?”
“ Có, chuyện này ... “ Giản Phàm ngập ngừng, cẩn thận nói:” Có thể đổi vợ cho tôi không, chẳng giống gì cả, tôi nhỏ thế này ... cô ấy giống chị dâu tôi thì có.”
Hồ Lệ Quân nghe câu này mà trợn mắt há mồm, chê mình già à, mắt tóe lửa, suýt nữa xông vào đánh người. Đội trưởng Lục cười gập cả bụng: “ Tổ chức an bài cô vợ bảo tiêu cho cậu, không nhận cũng phải nhận ... Tần Cao Phong dạy cậu thế nào đấy, có ai kén cá chọn canh thế không? Đây là nhiệm vụ, cậu nghĩ vợ cậu thật chắc, cô ấy tìm chồng cũng chẳng chọn cậu đâu, đi thôi.”
Đây là lần trung chuyển cuối cùng rồi, lúc đi ra đã là quá nửa buổi chiều, hai người như đôi vợ chồng đi du lịch, khoác tấy dạo phố một vòng, sau đó bắt tắxi tới khách sạn Kim Quảng Tiệp ở đường Kiến Thiết. Xuống xe Giản Phàm thấy chẳng quả là khách sạn 3 sao, lẩm bẩm: “ Ăn bớt rồi, còn nói khách sạn 5 sao, tên Quách Nguyên đó đúng là lừa đảo.”
“ Nói gì thế? “ Hồ Lệ Quân xách va ly, tùy ý hỏi, dọc đường hai người chẳng nói chuyện gì cả, đóng giả vợ chồng mà Giản Phàm cố gắng trách tiếp xúc cơ thể với cô. Vốn cô không có vấn đề gì chuyện đóng giả này, vì y mà cũng mất tự nhiên theo:
Giản Phàm không đáp, đi vào khách sạn, Hồ Lệ Quân cố ý trêu chọc, khoác tấy y. Rút mấy lần không được, Giản Phàm nói nhỏ:” Này này, chị đừng coi là thật nhé, hơn nữa ra vào khách sạn đều là vợ bé với tình nhân, ai lại đi khoác tấy chồng không?”
Hồ Lệ Quân bám càng chặt, tủm tỉm cười.