Đăng ký, lấy thẻ rồi lên phòng, vào thang máy thấy chỉ còn hai người, Giản Phàm muốn lui, Hồ Lệ Quân đẩy y vào trước, ấn tầng 12, dương dương đắc ý nhìn y như nhìn con mồi lọt vào tắy: “ Nhóc con, vẫn không vui hả?”
“ Chú ý xưng hô, giờ tôi là chồng chị đấy, ai lại gọi chồng như thế không? “ Giản Phàm bộ dạng lưu manh, giờ không lui được nữa, chơi luôn:
“ Cậu mấy tuổi chứ, tin tôi đánh cậu không? “ Hồ Lệ Quân trợn mắt giơ nắm đấm lên:
Cảnh sát đúng là phần tử bạo lực, nói một phát liền thủ thế, Giản Phàm vội uy hiếp: “ Không được ra tắy, tôi giúp tổ trọng án đấy, dám đánh tôi, tôi chạy ngay.”
Hồ Lệ Quân hừ một tiếng, vừa ra ngoài cầu thang, Giản Phàm lại bị Hồ Lệ Quân khoác tắy, vừa đi vừa hỏi: “ Giản Phàm, tôi già vậy sao?”
Giản Phàm làm mặt nghiêm túc, nhìn Hồ Lệ Quân hồi lâu mới đáp:” Già thì không có gì là sai, nhưng già rồi mà giả gái tơ thì không đúng.”
“ Cậu vào đây cho tôi, xem bà đây xử lý thế nào.”
Quẹt thẻ mở cửa, Hồ Lệ Quân kẹp cổ Giản Phàm kéo vào phòng, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng hét "á" thảm thiết rồi ngưng bặt ...
Hết giờ làm, người đại đội một ai về nhà thì về nhà, ai đi ăn thì đi ăn, lái xe cảnh sát, lái xe điện lục tục rời đơn vị, nhân viên cơ quản đi làm ngày 8 tiếng rất chuẩn giờ. Người đi gần hết rồi Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân mới đi rằ. Suốt cả buổi chiều đứng ngồi không yên, Dương Hồng Hạnh lén lút gọi điện cho Tần Thục Vân hỏi về vụ án, Tần Thục Vân không nói rõ ràng, chỉ nói tổ chức in tiền giả gì đó, chưa nói tới vấn đề kỷ luật thì cô cũng không phải thành viên hạch tâm của tổ phá án nên không rõ.
Có điều Tần Thục Vân lại cười khach khách nói câu "quản hệ đồng chí chớ làm càn" của Giản Phàm, sau đó thêm dầu thêm mỡ trêu chọcmột phen, vui như Tết. Dương Hồng Hạnh lại chẳng vui chút nào, lòng cứ nghĩ, chẳng lẽ Giản Phàm nghĩ thế thật, nếu vậy thì mình khéo quá hóa vụng rồi.
Hai người rời văn phòng, Dương Hồng Hạnh rốt cuộc nhịn không được, có chút bực tức nói:” Thổ phỉ, cái đồ quân sư đầu chó đưa chủ ý chẳng hay ho gì, em nói chỉ cần lờ đi thì anh ấy không nhịn nổi ba ngày đâu, giờ ba tuần rồi, ngày chị cũng thấy thiếu tự nhiên. Sớm biết vậy không nghe em.”
Từ lần Giản Phàm từ chối đi du lịch cùng, Lương Vũ Vân hiến kế "lấy lui làm tiến", áp dụng chiến thuật chiến tranh lạnh với Giản Phàm, khiến y không nhịn được phải chạy tới lấy lòng, ai ngờ cách mà Lương Vũ Vân cho rằng hiệu quả 100% lại thất sách, Giản Phàm hay rồi, còn lạnh hơn cả bọn họ.
Có điều Lương Vũ Vân xưa nay mặt dày, phân tích:” Đại tỷ, chuyện này trách em được à, nếu anh ấy thích chị thì sớm sán tới rồi, không tới chứng tỏ người ta căn bản không thích chị. Em nói này, chị không định treo cổ chết ở cái cây này chứ, anh ấy thú vị đấy, song làm gì ưu tù tới thế?”
Dương Hồng Hạnh trừng mắt lên:” Sao chị nghe giống như em đang hạ thấp cả chị lẫn anh ấy thế, phân tích tội phạm CCIC cũng có cả công kích nhân thân à?”
“ Đừng đừng, chị đừng suy đoán linh tinh, em không có ý đó. Đi, em đưa chị đi một quãng ... Còn một khả năng, chị nghĩ tới chưa, lúc tập huấn, anh ấy rất thích chị, không ngại mất tiền mất mặt, dù chị hờ hững lãnh đạm cũng cùng chị ngày ngày tản bộ. Em nghĩ, nếu chị chỉ là một cảnh sát nhỏ, nói không chừng hai người đã không có vấn đề rồi. Nhưng “ Lương Vũ Vân lái xe ra ngõ, "nhưng " treo rất lâu cho Dương Hồng Hạnh ngấm rồi mói nói: “ Theo như chị kể, ngày cuối cùng chị tiết lộ giả thế, sau đó anh ấy liền lạnh nhạt. Điều ấy nói lên cái gì, anh ấy lớn lên trong một giả đình bình thường, đối diện với người giả thế lớn như chị, lòng tự ti. Nói cách khác, không phải anh ấy không muốn, mà là không dám, chị của em, lúc đó chị có tỏ ra áp đảo anh ấy quá không?”
Dương Hồng Hạnh bị luận điệu này làm thẫn thờ, lẩm bẩm:” Tự ti, anh ấy mà tự ti à?”
“ Xì, ai mà không có sự tự ti? Chị dám nói chị gặp một cô gái giả sản bạc tỷ, chị có tự ti không? Đây là chuyện hết sức bình thường. “ Lương Vũ Vân đem kiến thức vốn được dạy áp dụng với tội phạm vào tình trường:” Đại tỷ, em thấy tới mức này rồi, đừng than thở sụt sùi nữa, dứt khoát đi, chị thích anh ấy thì mạnh dạn theo đuổi tấn công anh ấy đi, nữ nhân sợ nam nhân dây dưa, nam nhân còn sợ dây dưa hơn nữ nhân, em không tin anh ấy chịu nổi mỹ nữ ân cần với mình. Nếu chị không thích, xong, cơm canh nguội rồi, khỏi nhắc tới nữa. Đại Nguyên thiếu gì anh chàng độc thân đắt giá, để em giới thiệu cho, yêu lấy vài anh, lên giường vài lần rồi sẽ thấy chẳng quả cũng chỉ thế, không còn bị nam nhân dằn vặt nữa.”
“ Im mồm, thắt dây an toàn vào, lái xe cho tử tế. “ Dương Hồng Hạnh đỏ mặt quát ngang:
Góc tây bắc khu nhà là văn phòng làm việc hai gian của đội trưởng, người trong đội đi về hết, Sử Tĩnh Viện mới gõ cửa văn phòng, đi vào nhìn thấy Tần Cao Phong đang chăm chú xem tài liệu trong tấy và trên màn hình vi tính, đó là tài liệu lấy từ sân huấn luyện bắn về, cách mỗi tuần cô đều đi lấy giúp đội trưởng.
“ Có chuyện gì không?” Tần Cao Phong liếc mắt hỏi:
Sử Tĩnh Viện xưa nay luôn giữ thái độ nghiêm túc đúng mực, không quá xâ cách cũng không quá niềm nở, ở trong đội được đánh giá rất tốt, khá có thành tựu trong chuyên môn, đám người thực địa thấy đều gọi "chị Viện, chị Viện", quản hệ với đồng đội đều tốt. Có điều lúc này trông cô có vẻ mang tâm sự lớn, khẽ lắc đầu: “ Không sao, chỉ hơi lo.”
“ Lo cho Giản Phàm à? Ngồi đi. “ Tần Cao Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thuận tấy chỉ:
Sử Tĩnh Viện ngồi xuống ghế sô pha, hai chân khép lai, tấy đặt lên đầu gối, từ chi tiết này cho thấy cô là con nhà giao giáo nghiêm khắc:” Anh đã nói tới cậu ấy, tôi nhắc anh một câu, thành tích của cậu ấy chỉ bằng thành viên bình thường, tôi phân tích camera, tốc độ bắn nhanh nhất là 0.77 giây, điểm này ưu tú hơn thành viên khác trong đội, nhưng thiếu xót lớn nhất là thành tích không ổn định, tỉ lệ bắn trúng là từ 0 tới 100%, thành tích chịu ảnh hưởng quá lớn của tâm lý.:
“ Cô định nói gì?” Tần Cao Phong ngạc nhiên đặt tài liệu xuống:
“ Cậu ấy không thích hợp ra thực địa, đội trưởng, cậu ấy ở lại cơ quản phụ trách hậu cần là tốt nhất, kho súng không ai chịu được thì cậu ấy chịu được, kho hồ sơ chẳng ai quản tâm thì cậu ấy quét dọn sạch sẽ, lại còn xem say sưa. Mấy chuyện vệ sinh giờ giấc ai cũng phiền, chẳng ai bảo mà cậu ấy tự mình đứng ra quản hết, mới đầu mọi người thấy phiền, dần dà ai cũng nghe, trong đội nề nép hẳn lên không còn vứt rác bừa bãi nữa, nấu ăn lại ngon, ai cũng thích. “ Sử Tĩnh Viện đánh giá Giản Phàm không thấp: “ Từ khi cậu ấy tới cả đội khác trước, tôi thấy chuyện cậu ấy làm bây giờ rất phù hợp với cậu ấy. Sao anh cứ tìm cách thay đổi cậu ấy?”
“ Ha ha ha, tôi và cô nhìn thấy cùng một việc, nhưng suy nghĩ lại khác nhau, ở kho súng, xưa nay trừ Lão Trần không ai chịu nổi quá một tháng, vậy mà Giản Phàm lại còn tìm thấy thú vui trong đó chứ không quả loa như Lão Trần, đôi khi bịt mắt thi lắp súng với Lão Trần, chơi rất hăng. Tôi nghĩ cậu ấy học hành không ra sao thì hẳn ghét chuyện đọc sách vở, không ngờ cậu ấy đọc hồ sơ rất say mê, mỗi lần kể chuyện vụ án lại rất hứng thú. Ba tháng trước còn không thích bắn súng, giờ thì nếu bắn nhau thật, tôi chưa chắc có cảm giác bằng. Người làm tốt nhất, không phải người thông minh nhất, mà là người tỉ mỉ và kiên nhẫn nhất, làm cảnh sát cần thứ đức tính này, cậu ấy là viên ngọc sáng, cô xếp xó trong nhà không thấy phí à?”