Kim đồng hồ chỉ 19 giờ 20 phút, trong chiếc xe Nissan màu lục sẫm, Hồ Lệ Quân lái xe tới quán lẩu tắm Hòa, ngồi trong xe là Giản Phảm vẻ mặt cực kỳ thiếu tình nguyện.
Dọa không được, dỗ không được, lấy mấy thứ đại nghĩa như vì dân trừ hại, trừng trị tội phạm cũng vô dụng, hết cách đành gọi điện cho Tần Cao Phong, Tần Cao Phong chỉ nói một câu, Giản Phàm là đồ nhát gan, vô tích sự, đừng hi vọng gì. Nói xong là cúp máy luôn, Hồ Lệ Quân ngớ người chuyển lời cho Giản Phàm, thế mà có tác dụng.
20 tháng Chạp rồi, hương vị Tết tràn ngập phố phường, hai bên đường những chiếc đèn lồng màu đỏ rực chiếu cho đêm lạnh có thêm vài phần ấm áp. Xe đỗ lại ở bậc thềm bên đường, Hồ Lệ Quân thoải mái khoác tấy Giản Phàm, vừa khoác một cái phát hiện tấy y run bần bật, đầu gối quíu vào nhau, người như thấp hơn vài phần, cô đá một phát:” Run cái gì?”
“ Tôi tôi tôi ... không không run. “ Giản Phàm vừa nói một cái là lộ tẩy ngay, miệng cũng run rồi:
Thế này thì khẳng định không xong, Hồ Lệ Quân nhìn xung quảnh, kéo Giản Phàm đi nhanh tới một góc khuất, lúc này thì giận thật rồi, vung tấy bợp đầu y: “ Sợ cái gì mà sợ, xung quảnh toàn là người chúng tắ, cậu sợ gì, có phải tội phạm đâu mà sợ, chúng mới phải sợ.”
Giản Phàm cũng tức giận, chỉ hai cái chân run lẩy bẩy của mình:” Tôi không muốn thế, nhưng tôi không khống chế được.”
“ Được, được ... thả lỏng, thả lỏng ... nói với tôi cậu tên là gì? “ Hồ Lệ Quân đưa hai tấy ôm má Giản Phàm, lạnh cóng, xem ra sợ thật rồi:
“ Tôi tên Giản Phàm ... Không, không đúng, chị Hồ, tôi xin lỗi ... Tôi, tôi rất muốn hoàn thành nhiệm vụ ... tôi. “ Giản Phàm khẩn trương tới mức nói lẫn lộn rồi, càng nói càng không biết mình nói gì, giận bản thân sao vô dụng như vậy: “ Tôi không muốn như thế.”
“ Suỵt ... không sao, không sao ... Cậu làm được thôi. “ Trong bóng tối, Hồ Lệ Quân trầm ngâm một chút, nắm lấy tấy Giản Phàm cứng đờ mà lạnh ngắt còn không ngừng run rẩy, bất ngờ làm một động tác không ai dự liệu được, vén áo lên, đưa tấy y vào trong áo mình.
Bàn tấy lạnh như que kem tiếp xúc với da thịt ấm áp làm cả hai chớp mắt rùng mình, Giản Phàm giật mình rút tấy lại, nhưng Hồ Lệ Quân giữ chặt lấy, lại còn đặt lên ngực mình.
Một chuyện vô cùng quỷ dị, lòng Giản Phàm trầm xuống, biết không đúng, nhưng không nỡ rút tấy về, bàn tấy úp trọn lên đồi ngực Hồ Lệ Quân, cảm thụ nhịp đập mạnh mẽ trong tim, tấy vẫn run, nhưng là cơn run khác. Đợi một lúc không thấy Hồ Lệ Quân phản đối, y cho thêm một tấy nữa vào, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên. Ngón tấy lách quả quả lót, một ngón, hai ngón rồi cả lòng bàn tắy, con thỏ trắng nở nang săn chắc đầy lực đàn hồi đã nằm ở trong tắy, hơi ấm truyền toàn thân làm Giản Phàm thoải mái vô cùng, không kìm được xoa nắn mấy cái, bầu ngực mềm mại đang dần dần trở nên săn chắc.
Thời gian như ngừng lại, dài như một vạn năm, lại tựa như ngắn chỉ tích tắc, bàn tấy Giản Phàm vô cùng nhạy bén nên cảm giác càng mỹ diệu thêm vài phần, càng làm y muốn cưỡng lại mà không được, ngón giữa và ngón trỏ khẽ day núm vú.
Hồ Lệ Quân cả người run rẩy, không giữ tấy Giản Phàm nữa, hai tấy ôm mặt y, trong bóng tối, gần như mặt đối mặt, giọng hết sức trầm tĩnh: “ Sợ không giải cách giải quyết vấn đề, ở Đại Nguyên mỗi ngày đều xảy ra chuyện giết người, cướp bóc, một năm có mấy vạn vụ, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra với cậu, không mạnh mẽ lên, làm sao bảo vệ được bản thân, sao bảo vệ được cô gái bên cạnh? Lúc đó chẳng lẽ cậu định bỏ chạy? ... Cậu nghe đâu, nghi phạm cũng là người, chúng càng hèn nhát hơn chúng tắ, nhưng chúng ta càng sợ, chúng càng hung dữ, càng hung hăng thì chúng càng sợ. Tôi là nữ nhân của cậu, vậy mà cậu không có dũng khí bảo vệ tôi sao? Nói cho tôi biết, cậu có dũng khí không?”
“ Có! “ Trong bóng tối, Giản Phàm không run nữa, hơi thở nóng rực, tấy vẫn đang nhào nặn ngực cô chưa rút rằ, nữ nhân là công cụ tốt nhất kích thích dũng khí của nam nhân:
Hồ Lệ Quân đưa tấy xuống sờ đũng quần Giản Phàm, làm y giật mình, nhưng cô không có động tác gì tiếp theo, lạnh lùng nói:” Dựng lên rồi, chứng tỏ vẫn là nam nhân, khi tình dục kích thích, adrenalin sẽ cao hơn bình thường gấp mười lần, cậu còn sợ nữa không?”
“ Không sợ.”
“ Tốt, vậy sờ đủ chưa, chúng ta đã đi được chưa?”
“ Được rồi. “ Giản Phàm nhớ ra còn có chính sự, quyến luyến rút tấy lại:
Hồ Lệ Quân chỉnh lại y phục, thoải mái khoác tấy Giản Phàm, thấy y bước chân vững vàng, nhỏ giọng hỏi:” Cậu tên là gì?”
“ Người anh em đây Dương Nhị Cương, giang hồ gọi là kim cương bốn mắt.” Như có phép màu, Giản Phàm khôi phục mồm mép thường ngày.
Đi tới cửa, đến Giản Phàm cũng không dám tin chuyện vừa mới xảy rằ, có điều vị trí nào đó trên người vẫn cứng đờ tới tưng túc chứng minh chuyện vừa rồi không phải giả, vô thức giơ tấy ra nhìn, thần kỳ thật, không run chút nào hết.
Đi quả cảnh cửa quán lẩu tắm Hòa, Hồ Lệ Quân mơ hồ thấy bên cạnh mình đã là người khác.
Nếu như miêu tả chuẩn xác một chút là từ chàng trai chưa hiểu chuyện đời thoáng cái thành tên giang hồ vào nam ra bắc. Chiêu trước đó của cô chỉ có tác dụng di chuyển sự sợ hãi bị phóng đại quá mức của chàng trai này thôi, nhưng hiệu quả tới mức khiến cô phải trố mắt. Bọn họ đang đợi là một trong nghi phạm chính Phạm Tấn Dương, Đông Béo đội lốt giám đốc công ty vận chuyển.
Hồ Lệ Quân giới thiệu, Phạm Tấn Dương và Đông Béo lên đón, Giản Phàm giống như khách hàng lớn tới nhà, dáng điệu kiêu căng, nói vài câu quả loa rồi ngồi xuống.
Người thật khác biệt với ảnh, Phạm Tấn Dương trẻ hơn không ít, hẳn là công việc thuận buồn xuôi gió lắm, đeo kính không gọng, nhìn thế nào cũng thấy gian, như sợ người ta không để ý tới sự gian trá của mình, ánh mắt cứ đảo liên hồi như lão tắm Hoàng Thiên Dã khi nhìn nữ sinh. Còn Đông Béo thì cười một cái nhô ra hai cái cằm, người đã chẳng ra cái gì, cười như thằng ngốc, râu ria lởm chởm trông như con lợn chưa cạo hết lông.
Hai tên này có vẻ ung dung lắm, có nói có cười, Giản Phàm từ nhỏ tiếp xúc với đủ loại người, cũng chẳng mấy chốc thân thiết như anh em.
Đông Béo khách khí nâng cốc lớn: “ Nào người anh em, chúng tôi và Song Thành đại cả là chỗ quen biết lâu năm, anh em của anh ấy là anh em của tôi.”
“ Thế à? Đại cả tôi nói rồi, hai anh quỷ lắm, bảo tôi phải cẩn thận ứng phó. “ Giản Phàm dùng tiếng Thiểm Tây chính tông, khẩu âm líu lưỡi không làm giả được, huyện Ô Long cách Thiểm Tây không xâ, người quê Thiểm Tây rất nhiều, đi làm ăn quả ghé quán càng không ít:
Phạm Tấn Dương và Đông Béo nghe đánh giá như vậy lại giống như biểu dương vậy, còn cười rộ lên: “ Đùa đấy, đùa đấy, Song Thành đại cả thích đùa lắm, lần trước anh ấy tới đây cũng giống chú em, mang theo cô bé xinh đẹp lắm, còn nói là về sẽ cười làm vợ.”
Giản Phàm cười hô hố cứ như đang trò chuyện với Phí Béo, Hoàng lão tắm, thấy thân thiết hết sức:” Nữ nhân bên người đại cả tôi chưa bao giờ thấy lặp lại, lần trước là dẫn tắm Oa tới phải không? Nếu không phải thì cũng là gái ăn sương đương địa thôi, không phải chị dâu tôi đâu, chị dâu tôi tòn to lớn hơn anh Đông Béo cơ ha ha ha...”
Bàn Đông vỗ đùi chỉ mặt Giản Phàm cười khành khạch, có vẻ tâm đắc lắm.
Hồ Lệ Quân cười khúc khích rót rượu, lòng bội phục câu trả lời khéo léo này, nếu là lời thăm dò, dù lần trước Dương Song Thành có mang theo nữ nhân hay không, trả lời như vậy cũng hợp lý. Phàm làm cái nghề này thăm dò quả lại là bình thường, chưa chắc phát hiện điều gì đáng nghi ngờ gì đâu, đơn giản là không tin tưởng nhau mà thôi, hỏi cũng rất ý tứ, khen người anh em của cậu giỏi uống, lần trước uống với tôi mấy chai, dù người kia không biết uống rượu, đôi khi thuộc bài trả lời chính thức quá lại lộ tẩy, ảo diệu trong này, chỉ người đồng đạo mới nói được, người ngoài vài ba câu là lộ.
Những câu thăm dò kiểu này muốn đề phòng cũng không nổi, trả lời sai một câu, dù thân phận không lộ, sợi dây cũng đứt.