Lần này phía Thiểm Nam chuẩn bị tư liệu đầy đủ, cái tổ chức mua bán tiền giả lấy mô hình giả tộc bị bắt không lâu, tin tức còn chưa lộ rằ, xem ra hai người này chưa biết gì hết, thử vài câu không thấy vấn đề, một lúc đã xưng anh gọi em rồi.
Hồ Lệ Quân càng lúc càng không nhận ra chàng trai cần nữ nhân dọa dẫm cổ vũ, mà như kẻ lăn lộn giang hồ bao năm, chuyện núi nam biết bắc gì cũng tham giả được, cô cũng chẳng phân biệt được thật giả, thi thoảng còn cùng nói mấy chuyện tục tĩu, bình luận con gái vùng nào xinh đẹp, đùi trắng, ngực nở, ôm vào trong lòng còn ấm hơn ăn lẩu ... Ba người cứ cười sằng sặc suốt, mặt mày dâm đãng, chảy nước dãi. Đang đóng giả làm vợ Giản Phàm, Hồ Lệ Quân tất nhiên vờ giận dỗi mắng chửi, bị Giản Phàm xoa đùi, cô đánh tấy y khiến hai tên kia cười rộ ...
Không khí bữa cơm rất tốt, khi rượu gần hết một chai, Hồ Lệ Quân chú ý Đông Béo nháy mắt với Phạm Tấn Dương, sau đó thò tấy vào túi, biết rằng cửa đầu tiên đã quả rồi. Còn Giản Phàm thì cứ mải ăn mải uống mải tán gẫu, từ lúc đi vào tới giờ giống như đi hội ngộ bạn cũ, chẳng nói chuyện làm ăn dù một câu. Dù Đông Béo cầm tiền trong tấy vẫn ba hoa thiên địa.
Đây là điều đội trưởng Lục dạy, đây mới là tính cách của khách hàng lớn, có điều Hồ Lệ Quân thấy Giản Phàm thể hiện quá tốt, lý luận và thực tiễn khác nhau rất xâ, mà Giản Phàm không chỉ hiểu lý luận, thực tiễn có vẻ còn rất phong phú.
Đông Béo cười hì hì đẩy bốn năm tờ giấy tiền trước mặt Giản Phàm: “ Này chú em, không dấu gì chứ, bọn cớm dạo này truy bắt rát lắm, hàng phía nam không dễ lấy, trong tấy chỉ còn vài loại này thôi, bản Quảng Đông có một ít, bản Phúc Kiến cũng có có mấy chục cọc, nếu chú em muốn cái khác thì hơi khó kiếm.”
Cái mặt hắn đã uống tới mức đỏ bừng bừng như tờ tiền rồi, cái mặt mỡ đầy vẻ nịnh nọt, giống người bán hàng đang cố gắng dụ khách hàng mua hàng của mình vậy.
Giản Phàm hai ngón tấy cầm mấy tờ tiền, sờ thử cười nhếch mép, cười hồi lâu ném đi, vỗ trán cười, cười lăn cười bò tới mức làm hai người kia cũng ngạc nhiên, Hồ Lệ Quân sợ y uống quá nhiều, khẽ dẫm chân một cái.
“ Anh Béo, đại cả tôi nói anh quỷ lắm, đúng là không sai, trong bảy tờ này, hai tờ là hàng một năm trước, tôi từng dùng, ba tờ hàng cũ của Phúc Kiến, đã đứt nguồn cung, anh mà kiếm được coi như anh giỏi, còn một tờ của ngân hàng TW, ha ha ha, anh định lấy tiền thật bán như tiền giả à, bao nhiêu tôi cũng mua ...”
Xem ra lâm trận mài dao cũng có tác dụng, Giản Phàm nhận ra mấy phiên bản tiền rồi.
Bị người ta vạch trần, Đông Béo có chút bẽ mặt, ngượng ngập nói:” Nhầm, nhầm, toàn chơi mấy thứ này, đôi khi bản thân chẳng rõ thật giả nữa.”
Đây là thử thách rõ ràng nhất, nói rõ được xuất sứ của mấy tờ tiền là người mình rồi, đội trưởng Lục ở ngoài nghe ghi âm thở phào, một người mới và một cô gái tham giả nhiệm vụ này lo lắm, hơn nữa ăn ăn uống uống cả tháng mới mở miệng, làm hắn đợi sốt ruột.
Trong quán, Phạm Tấn Dương bộ dạng mưu mô, mắt láo liên uống rượu, Đông Béo thì hậm hực thu tiền lại, không biết còn trò gì nữa mà cả hai đều ăn uống không nói thêm gì cả, Hồ Lệ Quân lén dẫm chân Giản Phàm một cái, phát tín hiệu, không nên già néo đứt giây, tới lúc chủ động rồi.
Giản Phàm đặt cốc rượu xuống, hai tấy vỗ lên đầu gối, giọng khề khà:” Hai vị đại ca, nước sâu hay cạn thử được chưa, có nên nghe người anh em này nói với câu không?”
“ Chú em nói đi.” Đông Béo sảng khoái phất tắy:
“ Sắp Tết rồi, một năm có được mấy cái mùa như vậy chứ, bọn này dựa vào Tết để xuất hàng. Tôi và vợ chuyến này tới đây là định đem nhiều nhiều chút, dù sao đại cả tôi là khách quen, có đường an toàn, chẳng ai muốn kiếm đường mới, đúng không? Hai anh nếu không có cái gì tốt, coi như tôi thay đại cả tôi tới thăm các anh, rồi chạy phía nam một chuyến, cứ dựa vào người khác kiếm ăn sao khá nổi phải không?” Giản Phàm bình thản nói:
Câu này được học trước, theo như vụ án tương tự, phàm là có khách hàng cố định, càng chú trọng chữ tín, hai bên quản hệ ràng buộc rất nhiều, đó là vì lý do an toàn, chẳng ai muốn bỏ khách cũ tìm khách mới. Nói câu này để ép đối phương lộ bài thôi.
Hai người kia ít nhiều cũng chú ý, Phạm Tấn Dương gật gà gật gù không đáp, Đông Béo như đang châm chước gì đó. Giản Phàm có cảm giác không ổn, có điều chưa kịp nghĩ thì Phạm Tấn Dương tùy ý ném ra hai xếp tiền loại 100 và 20:” Quy củ cũ, đều là tiền mới, cho cậu năm năm, thứ này mang tới Thiểm Nam đoán chừng nhất thời không ai phát hiện được đâu, nếu chú em không sợ nó nứt bụng thì chuyến này kiếm lớn đấy.”
“ Bọn này chỉ sợ đói, sợ gì no ... Anh Phạm, có bao nhiêu?” Giản Phàm sờ thử, thầm kinh ngạc, tiền 100 thì chiếu nay thấy rồi, còn 20 thì chưa bao giờ thấy quả:
“ Chú em chuẩn bị bao nhiêu?” Bên kia hỏi lại:
“ Tính cả phần đại cả tôi cùng với tôi, góp trăm vạn không thành vấn đề, các anh muốn, tôi móc cạn túi luôn cũng được.” Giản Phàm tặc lưỡi:” Chỉ là giá hơi cao.”
“ Ê này chú em, chúng tôi và đại cả cậu giao dịch với giá đó đấy, cậu đùa với tôi đấy à?” Đông Béo trừng mắt lên, đập bàn chẳng khách khí nữa:
“ Đại cả tôi là đại cả tôi, tôi là tôi.” Giản Phàm nắm tấy đấm bàn đánh sầm làm chén bát rung rinh mà người cũng giật mình:” Đừng có trừng mắt với tôi, thứ này mùi mực quá đậm, ngửi kỹ một cái là rằ. Chỗ in nổi còn chưa đủ tới, người có mắt không nhận được, nhưng người mù sờ là thấy. Giấy thì đủ dai đấy, nhưng lại quá dai, cho vào túi vài lần là nhũn nhẽo ngay, bản Phúc Kiến tốt hơn ... Tôi nói rõ với hai anh, vì sao tôi có ngoại hiểu kim cương bốn mắt, bởi vì tôi nhìn thứ này, chưa bao giờ trật. Hàng này của anh, giảm bảy phân cho tôi, bán thì bán, cái lò mổ lợn nhà anh, thịt còn dính cả lông.”
Nghe đối phương mặc cả, Phạm Tấn Dương mặt mày vặn vẹo, khuôn mặt Đông Béo tìm như gan lợn tựa hồ đang cực lực cáp chế lửa giận. Hồ Lệ Quân cũng cuống lên, tuy dạy Giản Phàm mặc cả, nhưng ai ngờ lúc chuyện sắp thành y lại bới móc đủ điều, ra sức ép giá, cứ như sợ vụ làm ăn này không hỏng vậy, thiếu điều nói đây là đống rác, ông đây không cần.
Người giám sát ngoại vi khẩn trương cũng chẳng thề làm gì, dù hỏng chuyện cũng không được ra mặt. Hồ Lệ Quân huých Giản Phàm, không ngờ y bình thản nắm lấy tấy mình, bàn tấy rất vững, như cổ vũ, như an ủi, lại như hai vợ chồng tùy ý nắm tấy nhau.
Hai phía nhìn nhau hồi lâu, Phạm Tấn Dương chép miệng:” Chú em, thêm chút, thời buổi này chẳng ai làm ăn dễ dàng gì, chỗ chúng tôi cũng cần tiền, nếu chẳng phải cuối năm, chúng tôi không dám nhận giao dịch lớn như thế.”
“ Đúng thế, chúng tôi là chủ hàng quen mà, cậu chơi thế thì còn làm ăn mẹ gì nữa, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn đại cả cậu, chúng ta làm ăn lâu dài cơ mà, ép nhau làm gì mất tình cảm. “ Đông Béo vỗ vỗ mặt, rót cốc rượu đưa cho Giản Phàm, hòa hoãn lại không khí:
Thái độ hai người đó xoay chuyển 180 độ làm Hồ Lệ Quân thở phào, vậy là quyền chủ động đã nằm ở phía mình, bữa cơm này phải nhìn sắc mặt Giản Phàm.
“ Được rồi, sáu phân, hai cọc một trăm, một cọc hai mươi, các anh muốn tiền lúc nào cũng được, trong vòng hai tiếng tôi có thể chuẩn bị tiền.”
“ Chú em, nhường chút nữa, bốn đi, nguy hiểm bên tôi lớn hơn các cậu.”
“ Không được, năm.”
“ Bốn, bốn thôi, coi như chiếu cố anh đây, bọn anh tặng thêm cho chú một phần hàng mẫu.”
“ Chậc, xem hai anh nói kìa, làm tôi ngại quá.”
Ba người đang nói tới tỉ lệ tiền giả đổi tiền thật, giao dịch càng lớn càng rẻ, càng ít thì càng đắt đó là kiến thức thông thường, hai phía mặc cả mười mấy phút, dứt khoát ép 4%, lại còn phải tặng thêm Giản Phàm mới chấp nhận. Hình tượng gian thương được Giản Phàm diễn rất chuẩn, Hồ Lệ Quân cứ phải nhịn cười suốt, lắm lúc thấy y hùng hổ mặc cả tưởng y đang mua tiền giả thật.
Vụ giao dịch diễn ra gập ghềnh, kết quả cuối cùng thuận lợi, sau gần 2 tiếng ăn uống, đạt đạt thành ước định, giời gian 1 giờ sáng, địa điểm thông báo sau.
Chia tắy, một bên đi chuẩn bị tiền giả, một bên đi chuẩn bị tiền thật.
Cá đớp mồi rồi, mồi nhử thực sự quá tốt, ai cũng biết Giản Phàm sờ tiền rất chuẩn, không ngờ lại còn là cao thủ mặc cả, ép giá như thật vậy, thế này không cần lo đối phương không giao dịch.