Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 136 - Chương 058: Đại Án.

Hắc Oa Chương 058: Đại án.

Trong phòng hội nghị khép kín ở đại đội điều tra kinh tế, đem camera giám sát ngoài đường và ghi âm trong quán lẩu phát lại một lượt, đội trưởng Lục giới thiệu:” Căn cứ vào lời khai của nghi phạm do phía cảnh sát Tương Nam bắt được, một cọc là trăm vạn, độ dày, cao tương tương va ly lớn, nói cách khác khi giao dịch phải dùng tới xe, hẳn còn có hai tới ba người, thậm chí là nhiều hơn nữa. Bây giờ có một vấn đề, cân nhắc tới tiền án của Phạm Tấn Dương và Đông Béo, không bài trừ khả năng chúng tàng trữ vũ khí, nội ứng và ngoại vi làm sao phối hợp đảm bảo an toàn cho hai người họ.”

Người của đội đặc cảnh nói:” Phía Tương Nam nói bọn chúng thường chọn địa điểm giao dịch giữa ngoại ô và thành phố, như thế' thì chiến tuyến quá dài, tin tức mà không kịp thời, chúng ta không đảm bảo bố trí kịp hiện trường.”

“ Đội trọng án, các anh có ý gì không?”

“ Theo phương án giao dịch ban đầu, lấy hai người giao dịch làm trung tâm, sẽ giữ khoảng cách 3 km so với họ để tiếp ứng, đảm bảo an toàn, đề phòng chúng giở trò đen ăn đen. Có điều một là nữ, một là người mới, e là lực hơi yếu, địa điểm giao dịch lại không xác định, tôi kiến nghị, bắt giữ Phạm Tấn Dương và Đông Béo.”

“ Mọi người cân nhắc đi.” Chủ trì vẫn là vị phó cục trưởng:” Nghi phạm đã lộ diện bắt rất dễ, nhưng loại vụ án này, nếu không có đủ nhân chứng vật chứng, tương lai định tội khó khăn, hơn nữa e biến vụ án này thành cơm nửa sống nửa chín. Tôi kiến nghị tiến hành theo phương án ban đầu, để hai nhân viên tình báo của chúng ta tiếp tục giao dịch.”

“ Tôi đồng ý.”

“ Đồng ý.”

Ý kiến của lãnh đạo đại biểu cho ý kiến của tổ chức, chỉ có đội trưởng Lục khó xử, sự khó xử này tới từ báo cáo của Hồ Lệ Quân và căn dặn của Tần Cao Phong, anh chàng tân binh đó mồm mép thì không tệ, ra trận thì khẳng định không được, nhưng các vị ở đây toàn là lãnh đạo cao hơn mình, mấp mày môi hồi lâu cũng nói:” Đồng ý.”

Kết thúc hội nghị một lúc rồi, đội trưởng Lục vẫn bất an, suy nghĩ mãi mới quyết định gọi một cú điện thoại, chỉ nói:” Lập tức đưa tới phòng 1202 khách sạn Kim Quảng Tiệp hai khẩu súng.”

Khi tiền và vũ khí được đưa tới khách sạn, Hồ Lệ Quân và Giản Phàm đã về, dọc đường phải vòng vèo mấy lần, xác định không ai theo dõi mới yên tâm trở về chỗ trú chân. Làm loại giao dịch này anh không hỏi chỗ tôi, tôi không dò đường anh, giao dịch xong là đường ai nấy đi, đây là quy ước thành lệ, đôi bên đều cân nhắc vấn đề an toàn.

Hồ Lệ Quân nhận được vũ khí, tiền mà đội đưa cho cùng với chỉ thị mới, đó là cô phải dẫn Giản Phàm theo, tiếp tục giao dịch, để tránh nghi phạm nghi ngờ. Hồ Lệ Quân liền gặp khó, liên hệ với nghi phạm đã là chuyện bất đắc dĩ, vì đánh tắn sợ hãi của Giản Phàm mà phải làm chuyện kia, hiệu quả thì tốt đấy, nhưng giờ nhớ lại, còn phải tiếp tục đối diện với nhau, hết sức thiếu tự nhiên. Hai người gặp nhau mấy tiếng, thậm chí mặt thật của đối phương ra sao còn chưa rõ đã xảy ra chuyện đó, hết sức lúng túng.

Có điều tạm thời không để ý tới nữa, Hồ Lệ Quân hiện lo lắng là, dũng khí của Giản Phàm có duy trì được tới khi giao dịch kết thúc không, nếu không chẳng lẽ còn phải tiếp tục kích thích?

Không được, chắc chắn không được, cùng một biện pháp chỉ có thể dùng một lần, chưa nói làm lần nữa hiệu quả sẽ giảm mạnh, mà bản thân cô cũng không còn dũng khí làm lần nữa.

Xách túi tiền vào phòng, Giản Phàm đang ngồi trên giường nhìn mấy tờ tiền giả làm mấy cười ngốc nghếch, âm thầm đánh giá, tuy cố tình hóa trang xấu xí, vẫn là chàng trai hết sức tuấn tú, bỗng nhiên Hồ Lệ Quân nghĩ, bị soái cả cờ một cái, cũng không hẳn là thiệt.

Đây thành bí mật nhỏ giữa hai người, không ai muốn nhắc tới thêm xấu hổ, Hồ Lệ Quân cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống giường kiểm tra vũ khí, vô tình phát hiện ra Giản Phàm nhìn mình chằm chằm, vành tai hơi đỏ lên, lúc này cô nam quả nữ ở trong phòng kín ai biết y có sinh ra ý nghĩ linh tinh gì không:” Nhìn cái gì mà nhìn.”

Giản Phàm nhìn ra mắt Hồ Lệ Quân rất đẹp, đôi mắt dài, đuôi mắt cong sắc xảo, chỉ là hóa trang quá đậm chưa đánh giá chính xác được, đưa tấy rằ:” Ai nhìn chị, tôi nhìn súng mà, đưa cho tôi.”

Hồ Lệ Quân mừng rỡ, vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, cô còn sợ Giản Phàm phản cảm với súng ống.

Chỉ nghĩ Giản Phàm tò mò xem chơi thôi, không ngờ súng vừa vào tắy, đã thấy y nhoay nhoáy một lúc khẩu K54 đã biến thành đống linh kiện, tốc độ đó, cô không thể so được, nhanh lại còn đẹp mắt, như biểu diễn vậy.

“ Không biết lau súng à, sao bẩn thế này, súng này mấy năm chưa bắn ... Xem đi, thế này thì bắn thế nào .” Giản Phàm vừa cằn nhằn vừa khăn giấy ra lau thân súng, còn cuộn lại lau nòng súng, động tác tỉ mỉ, cứ như sợ không đủ giấy dùng:

Hồ Lệ Quân ngạc nhiên không thôi:” Giản Phàm, xem ra cậu cũng là tấy chơi súng lâu năm hả?”

“ Đương nhiên, chị biết tôi là ai không?” Giản Phàm hất hàm, điều bộ hết sức kiêu ngạo:

“ Không thể nào, vậy cậu là xạ thủ?” Hồ Lệ Quân thở phào, thế thì nhiệm vụ đơn giản rồi, mình không phải dùng mỹ nhân kế nữa:

“ Còn hơn thế, tôi chuyên môn lau súng cho người ta đấy.” Giản Phàm đắc ý nói:

“ Khụ khụ.”

Hồ Lệ Quân bị sặc ôm ngực ho mấy tiếng, Giản Phàm miệng thì nói, tấy không ngừng, thoáng chốc đã lắp súng lại như cũ, cho vào bao, cái bao súng kiểu đeo vai này cũng hay, súng gài dưới sườn, mặc áo vào không bị lộ. Giản Phàm hứng trí đeo cả lên cổ, khoái chí làm vài động tác rút súng nhanh, múa may một hồi hỏi:” Này, sao chỉ đội trọng án có loại bao súng này mà chúng tôi không có? Đám người thực địa cứ giắt súng trong quần, thắt lưng không chặt, có khi súng rơi vào quần.”

“ Đội trọng án chúng tôi ra ngoài nhiều, phá án vượt khu vực cũng nhiều, làm thế cho thuận tiện, còn các cậu thì chỉ phụ trách khu vực, ít ra ngoài, nên không trang bị thứ này, thích không? Tặng cậu đấy.”

“ Oa, tuyệt quá.” Giản Phàm không từ chối, sờ bao súng đeo vai, chất liệu không tệ, vui như đứa trẻ có đồ chơi mới:

“ Lát nữa đeo bao súng vào, mang súng theo, cùng tôi đi bắt đám nghi phạm kia, thế nào?” Hồ Lệ Quân tranh thủ nói:

Giản Phàm vừa nghe là nhanh như chớp tháo bao súng rằ, ném thật xâ, lùi lại như tránh bom:” Này này, vừa xong còn nói là nhiệm vụ hoàn thành rồi, giờ lại muốn tôi đi là sao? Tổ trọng án các chị hết người rồi à?”

Xem ra lá gan chưa chuyển biến mang tính thực chất, kẻ hèn nhát không thể sờ một cái mà thành anh hùng.

“ Hừ, không đi thì thôi, chẳng ai ép được cậu.” Hồ Lệ Quân cũng bắt đầu hết lịch sự với Giản Phàm, thu súng lại, như cố ý kéo đề tài ra chuyển khác:” Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, mà không ngờ cậu nói tiếng Thiểm Tây rất chuẩn, từng sống ở đó à?”

“ Gần như thế, quê tôi ở trấn Phong Lâm, sát với địa phận Thiểm Tây rồi, người trong thôn lấy vợ Thiểm Nam không ít, từ nhỏ nghe họ chửi bới cãi nhau nên cũng biết, vả lại quán cơm nhà tôi ở ngày bên đường, quảnh năm tiếp xúc, đừng nói Thiểm Tây, tiếng địa phương xung quảnh tôi đều hiểu, nếu không người ta tới quán, lấy cái gì mà tiếp cận.” Giản Phàm thuận miệng đáp, chuyện chẳng có gì lạ:

“ Này Giản Phàm, cậu không phải đồng đội tốt, vừa rồi khiến tôi toát mồ hôi, cả đội trưởng cũng mắng tôi. “ Hồ Lệ Quân mắt đảo vòng, lại có đề tài:

“ Tôi làm sao?”

“ Cậu ép giá ác như thế, người ta sợ chạy mất không phải uổng công à?” Hồ Lệ Quân trách móc, có điều sự thực là đội trưởng khen phát huy tại chỗ rất tốt: “ Cậu có biết đây là đại án phối hợp mấy đại đội, cả liên tỉnh không? Nếu có vấn đề là công sức bao người đổ sông đổ biển đấy.”

Bình Luận (0)
Comment