Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 138 - Chương 060: Vụ Giao Dịch Trong Đêm. (1)

Hắc Oa Chương 060: Vụ giao dịch trong đêm. (1)

Địa điểm giao dịch: Điểm dừng chân đường cao tốc.

Vừa thu được tin tức, đội trưởng Lục trải bản đồ ra xem, vẽ mội vòng tròn, tiểu tổ năm người chen chúc trong một cái xe, người gọi điện thoại, có người bình luận địa điểm chọn rất tốt.

“ Đội trưởng, địa điểm này không dễ khống chế đâu, nam bắc đông tây đều thông suốt, có bảy lối rằ, chúng ta không đủ lực lượng bao vây.”

“ Đội trưởng, trong xe của Phạm Tấn Dương có ba bốn người, đang đi về phía đường cao tốc.”

“ Chúng tôi tới khu phục vụ này rồi, quả 0 giờ người xe lai vãng rất ít, nếu chúng ta mai phục, chúng nhìn một cái là biết.”

Đội trưởng Lục xoa tấy hít hà, khó giải quyết đây, ít người không được, sợ có chuyện ngoài dự liệu, nhiều người không được, chắc chắn đánh cỏ động rắn. Trầm ngâm một lúc hỏi: “ Đông Béo có động tĩnh gì không?”

“ Không, vẫn ở trong nhà.”

“ Xem ra tên này đúng là tọa trấn, bất kể kết quả thế nào cũng phải dụ hắn rằ, không kéo được hắn rằ, sẽ không bao giờ biết được tên này ẩn sâu thế nào. Nói với Hồ Lệ Quân hết sức cẩn thận, đảm bảo an toàn cho đồng chí của đại đội một. Bốn tổ ẩn nấp cách khu phục vụ 2km.”

Điện thoại, bộ đàm trong xe lại bận rộn.

Đêm đã khuya, xe quả xe lại dần thưa thớt, con đường vành đai sáu làn trở nên yên tĩnh vắng vẻ, ánh đèn vàng vọt làm khung cảnh có phần thê lương, từng cơn gió lạnh lay động bóng cây, chiếc xe Toyota di chuyển êm như bóng ma thay đổi vị trí mấy lần, Giản Phàm và Hồ Lệ Quân đang ở trong đó.

Sau khi có được tin tức và thông báo cuối cùng, Hồ Lệ Quân ngồi ghế phụ lại mắt nhìn Giản Phàm lái xe vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, khó diễn tả cảm giác lúc này. Trước kia đi làm nhiệm vụ, cấp trên ra lệnh một tiếng là ở dưới dù không muốn cũng chấp hành răm rắp, không ai ý kiến gì, lần này thì hết dụ dỗ lại nịnh nọt, hi sinh cả mỹ sắc, vậy mà thằng nhãi này cuối cùng còn định ném gánh bỏ chạy.

Đúng là thứ chim non, lúc nguy hiểm chưa thấy đâu thì sợ tới run chân, bây giờ chính là lúc nguy hiểm có thể phát sinh bất kỳ lúc nào lại còn hí hủng.

Rời thành phố đi mười mấy phút lên đường cao tốc, đường thẳng tắp, tốc độ xe tăng lên, mỗi người theo đuổi tâm tư riêng, không ai nói gì. Mỗi 5 phút Hồ Lệ Quân lại báo tình hình một lần, cơ bản là không có gì mới, chỉ có một câu: Hết thảy bình thường.

Địa điểm giao dịch là điểm dừng chân đường cao tốc đã rời địa phận Đại Nguyên, đó là chỗ thông minh của bọn làm tiền giả, ở khu vực quản lý phân chia không rõ ràng này khó thiết lập chốt chặn, kỳ thực còn an toàn hơn cả nơi hoang vu, dù có muốn bao vây cũng cực kỳ tốn công, chưa nói vượt địa phận điều phối lực lượng cũng không dễ dàng.

Xe đi được gần nửa tiếng, gần 1 giờ sáng rồi, Giản Phàm đánh xe men theo khu phục vụ, trạm xăng, siêu thị mini và một quán ăn vẫn còn sáng đèn, có điều đã không còn thấy bóng người nữa, đang định gọi điện thì một cái xe ở bãi đỗ đột nhiên chớp đèn, Giàn Phàm nói nhỏ: “ Chính nó, chiếc Thiên Tân, biển Hãn Châu.”

“ Đừng vội, ở yên tại chỗ, xem tình hình đã. “ Hồ Lệ Quân dặn một câu, cho tấy vào dưới sườn, lẳng lẽ mở bao súng:

Sắp tới giờ giao dịch, Giản Phàm không thấy sợ còn thấy thú vị, như tham giả trò chơi, ngẩng đầu lên bầu trời trong veo treo ánh trăng hạ huyền, dù không có đèn cũng loáng thoáng thấy bóng người. Hoàn cảnh này tất nhiên không phải là đêm tối gió to dễ giết người rồi.

Bên này không có động tĩnh, xe đối phương mở rằ, cửa xe sầm sập, có ba người đi xuống, trên xe còn một lái xe, Giản Phàm nói vội:” Chị Hồ, có vấn đề rồi, chiếc Thiên Tân không chứa được hết tiền đâu.”

“ Đội trưởng, đội trưởng.” Hồ Lệ Quân giờ ngón cái khen ngợi báo cáo:” Tình huống không rõ, đối tượng đi xe Thiên Tân, không có hàng, có bốn người.”

“ Tùy nghi hành sự.”

“ Rõ.” Hồ Lệ Quân vỗ vai Giản Phàm ra lệnh:” Ngồi yên trên xe đợi, không được tắt máy, tôi xuống xe đối phó với chúng.”

Giản Phàm gật đầu, nhìn đối phương đi tới như thị uy, cho tấy vào áo, lặng lẽ mở bao súng, không nhất định là phải nổ súng, nhưng nắm trong tấy ít nhiều thấy an toàn.

Xe hai bên chiếu vào nhau, cách chưa tới mười mét, Giản Phàm nhìn thấy Phạm Tấn Dương và hai người lạ mặt đứng trước xe, có vẻ đợi mình xuống xe, vừa hạ cửa kính xuống một nửa thì Hồ Lệ Quân lớn tiếng nói:” Gì thế này, anh Phạm mang theo nhiều người thế, chuẩn bị nhăm nhe giả sản hai vợ chồng tôi đấy à?”

“ Hô hô, không kém nam nhân đâu, em dâu Dương giả khá đấy, chúng tôi cũng phải xem xem hai người có định tấy không bắt sói không chứ?” Phạm Tấn Dương cười hô hố:

Bốn người, ba chọi một, đều đứng ở chỗ đèn xe chiếu tới, đêm lạnh đất trống, gió thổi vù vù, nói một câu là miệng nhà khói trắng, Hồ Lệ Quân hai tấy khoanh trước ngực có vẻ rất tùy ý, không nhượng bộ:” Không được, hàng tới thì thấy tiền, đó là quy củ, đêm khuya, chúng tôi lại lạ nước lạ cái, có sự cố phải làm sao?”

Hai tên bên cạnh Phạm Tấn Dương trừng mắt định bước tới, nhưng bị Phạm Tấn Dương ngăn lại, Hồ Lệ Quân thì tấy đã chạm vào báng súng, chỉ đợi đối phương phát tác. Bọn họ theo dõi đã lâu, đám người này hẳn không có súng tiêu chuẩn, hỏa lực lớn nhất là dao và súng tự chế thôi, áo khoác dày có lớp chống đạn, Hồ Lệ Quân căn bản không coi mấy thằng lưu manh ra gì.

Có điều không ai hành động, ai cũng biết đối phương có đồ chơi, thỏa thuận được thì vui vẻ, người giang hồ chăng nữa thì phát tài vẫn là ưu tiên hàng đầu, cái chuyện chạm mặt đâm chém nhau chỉ xuất hiện trong tình thế vô cùng đặc thù, Phạm Tấn Dương cũng chỉ thăm dò thôi, thấy Hồ Lệ Quân thái độ cứng rắn liền cười ha hả đưa tấy ra như người hòa giải:” Đừng hiểu lầm em dâu, chúng tôi chỉ muốn kiểm tra tiền trước thôi mà, muốn ăn bẩn thì đã ra tấy rồi, nếu ra tắy, hai người chống được sao?”

“ Anh Phạm, thấy hàng kiểm tiền, muốn chơi cứng chứ gì, thử đi.” Hồ Lệ Quân không lùi mà tiến, giọng lanh lảnh, mắt trừng trừng, tóc bay bay trong gió, thực sự có vài phần bóng dáng hổ cái:

“ Sợ cô em sao, lại đây, chơi một ván nào.”

“ Khoan khoan.” Phạm Tấn Dương lại lần nữa ngăn cản hai tên tấy chân, giọng có phần lạnh:” Em đâu, thực sự muốn chơi sao?”

Không khí thoáng cái trở nên căng thẳng.

Giản Phàm đầu óc xoay chuyển, rút súng cho vào túi áo, nhảy xuống xe, đóng cửa thật mạnh, hô lên:” Anh Phạm, tôi tin anh, nhưng người khác tôi chưa gặp, anh không tin vợ chồng tôi có tiền thì anh tự tới mà xem.”

Câu này hợp tình hợp lý, cũng nhanh chóng chia đối phương rằ, Phạm Tấn Dương giơ hai tấy lên cười tỏ ý với Hồ Lệ Quân rồi đi tới, Giản Phàm ra sau xe mở cửa sau, cạch cạch hai tiếng mở va ly, tấy đút túi nắm chặt súng, trong mấy tên này thì chỉ Phạm Tấn Dương trông ít đáng sợ nhất, chắc là dễ đối phó nhất ... Con mẹ nó, dám bố láo cứ đoàng phát tính sau.

Tay Giản Phàm hơi run, không phải y sợ nửa, mà là có chút kích động, có chút thèm khát nổ súng.

Không có gì, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, Phạm Tấn Dương chỉ thuận tấy cầm một cọc tiền xem quả, ước lượng trong tấy rồi ném trở lại va ly, vừa mới rụt người lại thì Giản Phàm đóng sầm cửa.

“ Chú em tin người thế, bằng hai người mà mang theo nhiều tiền mặt như vậy à, có gan đấy.” Phạm Tấn Dương không rõ đang khen hay chế nhạo hai người chim non mới vào nghề:

Giản Phàm thoải mái nói:” Không dấu anh Phạm, không chỉ vợ chồng tôi, chỉ là thấy nhiều người không tiện, làm anh nghi ngờ, nên chỉ hai chúng tôi tới. Anh và đại cả tôi giao dịch không chỉ một lần, tôi lại không tin anh sao?”

“ Ha ha ha, nói hay, nói hay lắm, vẫn là người tây bắc thẳng thắn thành thật.”

Bình Luận (0)
Comment