Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 14 - Chương 010: Thứ Khao Khát Nhất.

Hắc Oa Chương 010: Thứ khao khát nhất.

Mỹ nhân thoáng ghé quả rồi đi ngay, tựa như cơn gió thơm thoảng quả vậy, mọi thứ lại khôi phục bình tĩnh.

Có chút thất thần nhìn chiếc xe đắt tiền phóng đi mất hút, Giản Phàm cười khẽ lắc đầu loại bỏ hình ảnh tiểu mỹ nhân ra khỏi đầu.

Trong quán, Đào Hoa thấp tha thấp thỏm nhìn nãy giờ, thấy không phải là tới đòi nợ, thở phào kêu may mắn.

Lúc này đã ba giờ hơn rồi, quán không còn khách nữa, Thủy Sinh và tắm Cường dọn dẹp bàn, quét đất, Đào Hoa bê từng chồng bát vào trong bếp, lát sau vang lên tiếng bát nồi chạm nhau leng keng, giặt sạch khăn lau xong là lại chuẩn bị bữa tối. Khoảng thời gian này Giản Phàm nhàn hạ, bê cái bát to chọn bừa vài món mình thích, ngồi ở hậu viện ăn quả loa cho xong bữa.

Ở quán ăn có thể gặp đủ loại người, cuộc sống mỗi ngày là thế, đưa đi đón lại, gầy có, béo có, xấu có, đẹp có, oai phong lẫm liệt có, hèn hạ bỉ ổi có, nghìn người nghìn khuôn mặt chẳng kể sao cho hết. Từ nhỏ tới lớn quảnh quẩn ở quán, lâu dần chỉ cần khách quả cửa, ai tới khoe khoang đốt tiền, ai làm quản tới ăn lấy hóa đơn, ai đi theo ăn chực, ai vội đi đường chỉ ăn no bụng, Giản Phàm có thể nhìn một cái là biết ngay.

Người để lại ấn tượng với Giản Phàm không nhiều, y cũng chẳng còn ở tuổi thấy mỹ nữ là sáng mắt sinh tơ tưởng, nhưng hôm nay rất bất ngờ, cô gái váy trắng phiêu phiêu, mỗi ánh mắt nụ cười, mỗi lần cắn miếng thức ăn làm lại lòng người nhộn nhạo ... Ôi, còn xinh đẹp hơn mẹ vài phần.

Giản Phàm cười, nụ cười phát ra từ trong lòng, mỹ thực thường thấy còn mỹ nhân hiếm thấy. Nếu là thời cao trung vài năm trước, gặp được mỹ nữ cỡ đó, Giản Phàm tám thành huýt sáo trêu chọc, sán tới bắt chuyện, cho dù bị lườm mấy cái, bị nhổ vài miếng nước bọt cũng chẳng bận tâm. Nếu là thời đại học thì càng quá đáng, thế nào cũng vắt óc nghĩ cách làm sao quen với cô gái đó, làm sao kiếm được số điện thoại, làm sao có một cuộc hẹn hò ...

Nhưng bây giờ, dù gặp mỹ nhân hiếm có như vậy, lòng vẫn rất bình tĩnh, cô gái như thế, quần áo trên người toàn đồ hiệu cả, y nhìn ra được, thứ mặc trên người bằng đồ đạc trong quán, chiếc xe ngồi lên giá trị bằng cả cái quán, giai tầng ấy, mình không với tới.

Năm tháng xốc nổi quả rồi, tốt nghiệp rồi, thất nghiệp rồi, chẳng những nhìn cuộc sống hiện thực hơn, cảm quản với mỹ nhân cũng hiện thực hơn, cảm giác tự ti ngày càng rõ rệt. Đối với loại người khao khát một biên chế hành chính, khao khát một công việc thể diện như mình, có khao khát người ta cũng chẳng được.

Công việc, ôi công việc!

Đó mới là thứ Giản Phàm khao nhát nhất bây giờ.

Những người vừa mới tới Đệ nhất oa mang theo hơi thở của thành phố lớn. Đó là cuộc sống Giản Phàm từng trải quả, có điều vẻn vẹn ở đại học làm kẻ bàng quản thôi, ra trường làm việc không lâu thì bỏ rồi, cho tới tận bây giờ vẫn vô duyên với thành phố lớn, cảm thấy mình không hợp với nơi đó.

Khi còn đi học Giản Phàm từng cho rằng mình sẽ thành một trong số họ, nhưng rời trường học, hộ khẩu, công việc, tiền lương, nhà, xe, những vấn đề mà khi đi học chẳng nghĩ tới chỉ trong một đêm đổ ụp lên đầu, khi đó chẳng phòng bị nào mới hoảng loạn phát hiện, mình chẳng có gì cả.

Tốt nghiệp rồi, người có bản lĩnh thì tự sáng nghiệp, người có quản hệ sớm đi làm, còn có chút vốn liếng thì ở lại tỉnh thành lập nghiệp, còn bản thân như con ruồi không đầu lang thang tỉnh thành mấy tháng, làm bừa một công việc kết quả chẳng tới đâu.

Không phải là không có cơ hội ở lại, cũng không phải là không thích ở lại, thậm chí Giản Phàm thử đi tìm vài công việc rồi, nhưng mà bằng cấp không đủ sang, bằng loại ba, tuy là chính quy, kỳ thực là đeo danh đại học thôi, phía sau thêm vài chữ "phân viện thứ XXX", thế là hỏng rồi.

Trước khi tốt nghiệp, những công ty tuyển dụng đặt bàn trong trường, công ty lớn, xĩ nghiệp lớn, China telecom, China Mobile đều tuyển sinh viên tốt nghiệp loại một loại hai, còn loại ba, chẳng thèm nhìn, thi thoảng có xí nghiệp tiếp nhận cũng là xí nghiệp nhỏ vô danh, cơ bản là đi làm tiếp thị cho những sản phẩm hàng nhái.

Giản Phàm hi vọng có được công việc thể diện, từng thực sự đi tìm, vừa vặn Cty Điện tín phương nam muốn thành lập chi nhánh phương bắc đang cần người, lật đật bôn ba hai tháng trời, miễn cưỡng quen thuộc công vụ, cũng được thành tựu nhất định, mơ mộng chức giám đốc cơ.

Nhưng mộng đẹp dễ vỡ, đến khi công ty thành lập xong, thượng tầng được định sẵn, trung tầng ở công ty khác nhảy việc quả, còn lính vô chủ hạ tầng như Giản Phàm thì bị ném ra sảnh doanh nghiệp thu tiền. Đó còn là do y đẹp trai ngời ngời được chiếu cố đấy, nếu không phải chạy nghiệp vụ, không hoàn thành chỉ tiêu thì ngày cả lương cũng thành vấn đề.

Ai chẳng phải do cha sinh mẹ đẻ, nhưng so lương với lương, mình chẳng phải người.

Giản Phàm tức khí khăn gói về quê, chẳng phải không chịu được khổ, mà không chịu được bị người ta khinh thường, mỗi ngày khom lưng với lãnh đạo, vâng dạ với khách hàng mà mỗi tháng nhận dăm ba nghìn lương của giai tầng cổ cồn trắng đã đành, chẳng thể vì hơn một nghìn mà không coi bản thân là người.

Sau khi về rồi Giản Phàm mới hiểu, người ta cố ý làm khó mình, để mình tự bỏ đi, quịt luôn phần thưởng doanh số của y. Người ta quá hiểu sinh viên mới tốt nghiệp bọn họ, chỉ cần khích bác một tí là đạt mục đích rồi.

Về cũng tốt.

Huyện Ô Long tuy nhỏ, nhưng không cần mỗi ngày mở mắt ra là sờ túi xem có còn tiền không, lo lắng hôm nay không có cái ăn, không cần ngày đêm ngong ngóng đợi phát lương, không cần lo ngày nào đó đi quả cổng công ty nhận thông báo thôi việc, cũng không cần vài ba ngày phải lủi như chuột trốn chủ nhà .... Cho dù không có việc làm, cho dù ở nhà làm phục vụ, Giản Phàm cũng thấy sống rất thoải mái, rất thích hợp với tính cách của mình.

Từ mỹ nữ nhớ tới thành thị, từ cuộc sống thành thị nhớ lại thời đại học, từ thời đại học nhớ tới cuộc sống chìm nổi, nghĩ tới hiện tại, Giản Phàm ăn ngấu ăn nghiến. Bát lớn của quê khác nơi khác, miệng vuông đáy tròn, bát lớn bị tiêu diệt, ngẩng đầu lên thấy cha nhìn mình chằm chằm.

“ Tiểu Phàm, hôm nay con làm sao thế? Bình thường ăn khỏe vậy đâu.”

“ Hôm nay cha nấu ngon quá. Phải rồi, tối con đi trực, không giúp được cha.” Giản Phàm cười che gấu tâm sự:

“ Đi đi, về sớm đấy.”

Cha lúi húi cho thêm củi vào bếp, như mẹ nói, mỗi ngày đầu tắt mặt tối, mình cũng thế sao?

Quán cơm thì thanh nhàn, đồn công ăn chưa phải trực, đây là thời gian nghỉ ngơi, Giản Phàm về nhà ở tiểu khu Nhất Trung, cũng gần thôi nằm cách trường Nhất Trung mà y vừa thi hồi sáng không xâ.

Bình Luận (0)
Comment