Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 15 - Chương 011: Hiệp Cảnh Không Phải Là Cảnh Sát.

Hắc Oa Chương 011: Hiệp cảnh không phải là cảnh sát.

Tiểu khu Nhất Trung được xây cách đây hơn mười năm, không mới cũng không cũ, không đến nối sập xệ như nhiều khu tập thể thời xưa, nhưng cũng chẳng cao cấp, tóm lại tạm được, không gian rộng, cây xanh nhiều, ở thành phố lớn đừng hòng có.

Ngôi nhà gần 100 m2, một nhà bốn người ở vậy cũng tạm đủ, giờ em gái đi học đại học rồi, thậm chí có chút trống vắng, trong nhà chẳng có đồ đạc gì đáng kể, ngoại trừ nguyên một mặt tường treo đủ loại giấy khen, đều là của Giản Lỵ, em gái y. Còn Giản Phàm, nếu treo hết bản kiểm điểm y phải viết lên thì quy mô chỉ hơn không kém.

Mẹ không có nhà, đoán chừng lên lớp, về nhà mà hồn vía Giản Phàm đẩu đâu, về thẳng phòng mở máy tính, là cái laptop nội địa mua ở thời đại học, lạc hậu rồi, chạy còn ồn hơn cả máy để bàn, còn thường treo máy, có điều miễn cưỡng dùng được, Giản Phàm chẳng chơi game cũng ít lên mạng nên không quản trọng lắm.

Mở QQ, nhìn biểu tượng QQ của Hương Hương mờ, cô ấy không online, tin nhắn cuối cùng đã là ba ngày trước rồi, Hương Hương trả lời đang bồi dưỡng nghiệp vụ ở công ty, không có thời gian.

Đưa hai ngón tấy khẽ vuốt má cô gái xinh xắn cười nhe răng nanh nhỏ đáng yêu dùng làm hình nền, Giản Phàm thở dài, quyết định tắt máy chùm chăn ngủ một lúc.

Hiện thực chẳng những tàn phá cá tính con người, còn tàn phá tình cảm con người, từng một thời y cùng Hương Hương dính nhau như sam, giờ đã lúc gần lúc xâ rồi.

Khi mới về huyện Ô Long, cứ tối đến là mở máy tán gẫu, không cần Giản Phàm lên tiếng, Hương Hương đã thỏ thẻ những lời nhớ nhung cùng lộ ra vài bộ phận nhạy cảm ở camera, trắng trắng là, dụ Giản Phàm vài ba ngày lại chạy lên thành phố hẹn hò.

Có điều từ khi Hương Hương xin được việc làm, bất đầu bồi huấn, công việc bận rộn, Giản Phàm thì dăm ba bữa lại trực đêm, liên hệ ngày càng thưa thớt. Cảm xúc chẳng đấu nổi thời gian tiêu hao, sau khi biết tin Hương Hương sắp chính thức được nhận, Giản Phàm thấy phải lên thành phố một chuyến.

Rốt cuộc là ôm nhau tâm sự hay là đường ai nấy đi, cuối cùng cũng phải đối diện ...

Mười tám giờ, đã tới giờ đi làm, chuông đồng hồ báo thức vừa reo một cái là Giản Phàm thức dậy, rửa mặt quả loa, thay trang phục cảnh sát, rời tiểu khu, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, đeo huy hiệu "hiệp cảnh trị an", đây là công việc tạm thời vinh quảng, tới hôm nay Giản Phàm đã làm năm tháng hai mươi ba ngày.

Hiệp cảnh trị an, gọi tắt là hiệp cảnh, nghiêm khắc mà nói thì không tính là cảnh sát, chẳng quả bởi vì đồn công an không đủ nhân lực, thuê nhân viên hiệp trợ tuần tra mà thôi, giống như công việc hợp đồng lâm thời vậy. Xuất thân không tốt nền chuyện gì vật vả bẩn thỉu là phải phơi mặt ra làm, tiền lương không cao, mỗi tháng tám trăm còn không phát đúng ngày.

Cái lợi duy nhất là được mặc trang phục cảnh sát, cáo mượn oai hùm, nói không chừng làm vài năm kiếm được vị trí chính chức, được lên làm cảnh sát thực sự, thế thì ghê rồi, lắc mình một cái biến thành nanh vuốt ăn cơm nhà nước.

Giản Phàm về nhà đợi việc mấy tháng, chẳng những làm cha mẹ sốt ruột còn kinh động tới cả chú hai làm đồn trưởng đồn công an, thế là kéo luôn Giản Phàm tới đồn làm nghề này. Theo lời chú hai thì đây là cơ hội tốt để làm quen với thực tiễn và xã hội, hiện nay hai cái nghề tiềm năng nhất là thành quản và hiệp cảnh, làm tốt hai công tác này, về sau làm cái gì cũng có thể.

Đi làm mới biết lời của chú hai đúng là nhận thức chính xác, làm hiệp cảnh trên phải ứng phó với cảnh sát trong đồn, dưới phải dọa dẫm bách tính, vài ba ngày cùng thành quản, cảnh sát tuần tra liên hợp chấp pháp, ra đường truy bắt tiểu thương bán hàng rong.

Chẳng phải khó, ở huyện thành nhỏ như Ô Long, chẳng có vụ án lớn, nhưng chuyện lặt vặt trị an thì không ngớt, say rượu, ẩu đả, vợ chồng đấu khẩu, học sinh nhãi con gây chuyện, mất xe đạp, nhà ai đó bị ném vỡ cửa kính, toàn chuyện lặt vặt bé tẹo tèo teo, thậm chí mất chó mất mèo cũng chạy tới đồn công an tìm ... Những chuyện đó xử lý không tốt là bị chửi, không phải cư dân trong khu rỉa rói sau lưng thì lãnh đạo chỉ mặt chửi bới, tóm lại không phải công việc cho người làm.

Tiền lương chẳng cao, thanh danh chẳng tốt, trách nhiệm không nhỏ khiến đội ngũ hiệp cảnh thay người liên tục, dăm ba tháng lại thay một đợt, may mà Giản Phàm khôn khéo tránh được không ít chuyện mới miễn cưỡng làm được nửa năm. Có điều mỗi lần đi làm Giản Phàm vẫn hơi run, sợ vô tình gặp phải chuyện tệ hại nào đó bị đuổi, mất việc không sợ, chỉ sợ mất mặt.

Giản Phàm vừa ra ngoài nhà gặp một phụ nữ trung niên hướng ngược chiều đi tới, tươi cười giơ tấy lên chào thì bà ta đã lướt quả y như không khí, làm y sượng người bỏ tấy xuống.

Đó là mẹ của Hương Hương, bà chưa bao giờ tán thành quản hệ của bọn họ, thậm chí liên tục gây khó dễ chia rẽ quản hệ giữa y và Hương Hương, nhưng bà ta không thành công, giờ ghét y tới độ coi y là người vô hình rồi.

Giản Phàm chẳng ưa gì loại người thế lợi như bà tắ, y biết thừa bà ta chẳng quả vì thấy Hương Hương xinh đẹp, muốn con gái quen biết người có tiền thôi, còn y nghèo nên không để vào mắt. Nhưng vì bạn gái, luôn nỗ lực cải thiện quản hệ hai bên, tới nay hiệu quả là con số 0.

Lắc đầu, đuổi bà ta ra khỏi đầu.

Đồn cảnh sát cách tiểu khu Nhất Trung cũng gần, đi bộ mười phút là tới, phải nói đây là cái kiến trúc xấu xí nhất huyện thành này vì gần như là kiến trúc duy nhất chẳng có nổi một cái cây xanh ra hồn. Bên ngoài là tường xi măng hàng rào sắt, bên trong chia làm bà phần, trước là sân nhỏ, sau là sân lớn dùng làm nơi đỗ xe cảnh sát trong đồn, chính giữa là ngồi nhà hai tầng vuông vuông vức vức, có tường trắng treo biển xanh viết bốn chữ "Công an nhân dân" chính là chỗ đi làm nhận lương, không có tấm biển, người ta còn tưởng nhà tù.

Mười tám giờ là giờ giao ban.

Vừa mới tới nơi Giản Phàm chú ý rồi có cái xe cảnh sát đỗ ở sân trước, mang biển Đại Nguyên, vào trong đồn phát hiện hiệp cảnh và cán bộ cảnh sát đều tới, đoán chừng có chuyện khẩn cấp, nếu không chẳng triệu tập toàn bộ mọi người. Giản Phàm đi nhanh tới cuối hàng ngũ hiệp cảnh.

Hiệp cảnh và cảnh sát khác biệt rõ ràng, đó là chất lượng cảnh phục chênh lệch hẳn, cái thứ vải rẻ tiền nhũn nhẽo này có là cũng chẳng thẳng nổi, mặc ra ngoài còn dọa người ta được, đứng cùng đám cảnh sát thật thì mặc thứ cảnh phục hàng nhái này thì chẳng khác gì dân thất nghiệp.

Mọi người xì xầm bàn tán, trong văn phòng có một cảnh sát nữ đi rằ, trên dưới bốn mươi, vừa đi vừa hô: “ Các đồng chí, hôm nay tình huống đặc thù mới triệu hồi mọi người về, phấn chấn lên một chút, đừng như quân bại trận như thế. Nghiêm!”

Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng nói có sức xuyên thấu còn mạnh hơn chuông vỡ.

Nữ cảnh sát này không xem thường được, họ Đài, tên Thủy Tiên, là chỉ đạo viên trong đồn, vị trí chỉ kém đồn trưởng. Mặc dù tên là Thủy Tiên, nhưng tướng mạo và vóc dáng kém thủy tiên xâ lắm. Là điển hình trên phẳng lỳ, dưới chẳng uốn lượn, không khác cây hành lộn ngược. Vậy mà còn thích trang điểm, thích chửi mắng, đám hiệp cảnh, cảnh sát không ra cảnh sát, dân không ra dân này.

Trong đồn bốn mươi người, nghe khẩu lệnh của chỉ đạo viên đứng thẳng tăm tắp nhìn về phía trước.

(*)Thành quản: Phòng Hành chính đô thị và thực thi pháp luật, thường được rút ngắn là thành quản, là một cơ quản chính quyền địa phương đã được thành lập ở mọi thành phố ở Trung Quốc. Cơ quản này thường là một phần của Cục quản lý đô thị. Cơ quản chịu trách nhiệm thực thi quản lý thành phố.

Bình Luận (0)
Comment