“ Cậu à? “ Sử Tĩnh Viện quảy đầu lại, nhìn Giản Phàm một thân cảnh phục chỉnh chu là cẩn thận, trang trọng đường hoàng, cứ như chuẩn bị tham giả tiệc mừng công, mọi người đều cười khúc khích, bọn họ chẳng quả là kiếm một xâ phu giúp việc thôi, Giản Phàm hoàn toàn không có kinh nghiệm ra thực địa, huống hồ cái miệng y xưa nay không biết khách khí là gì. Sử Tĩnh Viện không định dùng Giản Phàm, không nói rằ: “ Cậu có thể tự do hoạt động, ở trên xe xem hồ sơ, sẵn sàng chi viện.”
Quách Nguyên vỗ vai Giản Phàm cười nham nhở: “ Chưa hiểu à, gọi cậu tới hầu hạ mọi người thôi.”
“ Hả? Coi thường tôi phải không? Mọi người hùa nhau trêu chọc tôi à, đang ngày nghỉ, gọi tôi ra làm gì? Có tin tôi lái xe đi luôn không?” Giản Phàm trừng mắt lên, ở trong đội gần nửa năm rồi cũng có chút tiếng nói chứ, hơn nữa trong đội có ai dám làm mếch lòng thần bếp:
“ Được, được rồi ... Giản Phàm, đi tìm hiểu tình huống thì nữ đồng chí có ưu thế hơn cậu, xem, tôi cũng mặc thường phục, cậu lại mặc cảnh phục uy phong lẫm liệt thế này thì làm việc thế nào? Người ra thực địa làm nhiệm vụ, không mặc cảnh phục.” Sử Tĩnh Viện lườm Quách Nguyên, nhẹ nhàng giải thích:
Giản Phàm bấy giờ mới nhớ rằ, y rất thích mặc cảnh phục, vừa đẹp lại đỡ tốn tiền, xưa nay y luôn mặc cảnh phục đàng hoàng. Mà người đi ra thực địa rất hiếm khi mặc đồng phục, nhất là các nữ đồng chí, vài ngày đầu thấy mới mẻ còn mặc, phàm có cơ hội, lập tức thay bằng đủ loại thời trang, ví như Dương Hồng Hạnh chẳng hạn.
Hôm nay Dương Hồng Hạnh mặc một chiếc quần jean màu lam, triển hiện ra đôi chân thon dài miên man, bờ mông được chiếc quần bó chặt vểnh lên, mặc dù không tròn trịa được như nữ nhân thành thục, song càng thêm tràn trề sức sống.
Mái tóc được nàng tùy ý buộc lại thành bím đuôi ngựa, gò má ưu mỹ trơn mịn, sống mũi cao đôi mắt sắc xảo, chỉ là lúc này làn môi hồng nhuận mím lại, không biết nghĩ đến điều gì, hoàn toàn không biết có người đang đứng bên cửa nhìn mình...
Nghe lý do của Sử Tĩnh Viện, lại mọi người mặc thường phục, Giản Phàm không tranh cãi nữa, vẫy tấy tạm biệt.
Kỳ thực Dương Hồng Hạnh vừa rồi nghĩ tới Giản Phàm, trong đội thì mỗi Giản Phàm là suốt ngày mặc đồng phục, ai hỏi cũng đều nói thích đồng phục cảnh sát nhân dân, uy phong lại vinh dự.
Nhưng thời gian ở trường huấn luyện hai người tâm sự rất nhiều, cô thừa biết Giản Phàm chẳng hề thích làm cảnh sát, giờ thành cảnh sát hình sự là do nhiều trùng hợp mà thành, còn nguyên nhân vì sao Giản Phàm lại cứ mặc cảnh phục, là vì tiết kiệm tiền, đó là điều khiến cô cắn môi .
Thứ bảy, xe quả lại trên đường còn tấp nập hơn mọi ngày, tháng năm vùng tây bắc, thời tiết vẫn còn chút se se lạnh cuối xuân nhưng các cô gái đã thay quần áo mùa xuân bằng chiếc váy mỏng manh, khoe ra đôi chân trắng trẻo đóng góp lớn tỉ lệ tai nạn giao thông đang tăng từng ngày.
Người ra vào khách sạn cũng rất đông, sáu đồng nghiệp bước vào đại sảnh liền không nhận ra được nữa, Giản Phàm quảy trở lại xe, lấy hồ sơ vụ án ra xem, vẫn là vụ án dụ dỗ cướp của, 13 vụ, không có ảnh nghi phạm, nhưng người bị hại thì có ảnh cỡ lớn, càng xem càng tặc lưới, đây đúng là cái nghề dễ kiếm tiền, hơn một tháng mà kiếm được trăm vạn, đủ mua căn nhà lớn rồi.
Hồ sơ chưa có gì nhiều cả, Giản Phàm xem một lúc là hết, buồn chán ngồi ngây ra đó, ở đơn vị thì không bao giờ thiếu việc đề làm, rảnh rỗi quét dọn sân, không thì chạy vào bếp làm vài món ăn, giờ ngồi không cảm thấy khó chịu.
Nhìn kiến trúc hoành tráng phía trước, bốn phía ốp kính phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, một cái hòn giả sơn phải cao gấp đôi y đang róc rách phun nước, không phải bảo mình hoạt động tự do à. Giản Phàm mở rộng lý giải mệnh lệnh này, nhảy xuống xe đi vào đại sảnh, tức thì nhận ra hình tượng của mình hoàn toàn không phù hợp với nơi này, không chỉ khách khứ, hai nữ tiếp tân ở quầy cũng nhìn y đầy ngạc nhiên.
Giản Phàm chớp mắt lòng máy động, tự nhiên đi tới quầy tiếp tân, mỉm cười nhìn hai cô gái, ghi lê đỏ, sơ mi trắng, tóc búi, so với các mỹ nữ ở Cửu Đỉnh cũng không kém.
“ Thưa anh, chúng tôi giúp gì được anh không ạ?” Cô tiếp tân trẻ ưa nhìn hai tấy đặt trước bụng, hơi cúi người hỏi:
“ Tôi là cảnh sát của đại đội hình sự số một, tôi có đồng chí tới đây tra án.”
“ Vâng ạ, bọn họ đang nói chuyện với giám đốc ở tầng 16,”
“ Vậy thì tốt, tôi có vấn đề muốn hỏi giám đốc đại sảnh và người chịu trách nhiệm văn phòng các cô, xin liên hệ một chút.”
Giản Phàm lấy giấy tờ ra nói, từ khi mặc lên người bộ cảnh phục này, thuyết phục người khác đã không cần dựa vào khuôn mặt đẹp trai và cái mồm dẹo quẹo nữa. Quả nhiên một cô gái vội cầm điện thoại bàn lên bấm số, không lâu sau có người từ thang máy đi rằ, là nam tử trung niên, trước ngực đeo logo
của khách sạn Lệ Hoa, xem không thấp.
Cấp bậc giám đốc thì khẳng xuống tiếp xúc với mình, Giản
ra chức vụ
định không
Phảm thầm
nhủ thế này càng dễ làm việc, mỉm cười đi tới.
Ở khách sạn Lệ Hoa gần một tiếng, tiếp đó là khách sạn thương vụ Duy Khánh, khách sạn Sơn Bắc, khách sạn Như Gia, khách sạn Mạc Tần, tới 4 giờ chiều mới chuẩn bị quảy về. Mỗi khi tới nơi nào, Sử Tĩnh Viện dẫn đội tiếp xúc nhân viên phục vụ tầng, giám đốc, tới cả bảo an, mệt tới khô cả cổ, nhưng thất vọng nhất là tốn cả ngày mà chẳng có thu hoạch gì. Loại chuyện này phía khách sạn không hay biết, hoặc giả dù có biết thì cũng không nói với người ngoài, huống hồ là cảnh sát. Hỏi gì bọn họ cũng dùng ba không lắc đầu.
Mọi người thầm kêu may mắn là đưa Giản Phàm theo, y chạy trước chạy sau phục vụ, rời khách sạn là có nước uống mát cổ, buổi trưa còn kiếm bảy tám hộp cơm ngon lành, làm mọi người ăn cảm kích không thôi. Đặc biệt là Dương Hồng Hạnh, trong mắt tình nhân có Tây Thi mà, cho rằng Giản Phàm làm thế là vì chiếu cố mình, vì Giản Phàm luôn đưa có nước uống và hộp cơm trước, suốt cả ngày làm việc không thấy mệt.
Trên đường về ủ rũ nhất là Quách Nguyên, hắn có kinh nghiệm điều tra phong phú, mới đầu nhìn vụ án này là biết khó nhằn, đã chuẩn bị chạy vô ích thời gian dài rồi, rốt cuộc không nhịn được cằn nhằn:” Chị Sử, sao mà vụ án này lại rơi lên đầu chúng tắ? Tra tới khi nào, tôi thấy chúng ta đang làm giã tràng sa cát, phạm vi thì lớn, tin tức thì ít, căn bản không cách nào khóa được nghi phạm.”
“ Phải tra một tuần.” Bất giờ Giản Phàm là người lên tiếng trả lời:
“ Hả, sao cậu biết?” Sử Tĩnh Viện ngạc nhiên, khiến mọi người càng ngạc nhiên hơn:
“ Cái gì tôi không biết chứ địa điểm ăn uống tôi rõ hơn mọi người, ở khu vực của chúng ta khách sạn 5 sao có hai cái, khách sạn 4 sao có 4 cái, thêm vào các loại hình nhà khách thương vụ, kinh tế có 24 cái, dựa vào tốc độ điều tra của mọi người vừa vặn mất một tuần. Có điều tôi đồng ý với Quách Nguyên, đây là chuyện vô ích, nói thế này nhé, tháng 2,3,4 là mùa đông khách, khách sạn tối đa 600 phòng, ít nhất 200 phòng, tính bình quân là 400 phòng, cứ cho là tỉ lệ khách 60% đi, hai tháng có chừng 40 vạn lượt khách quả lại. Nếu kẻ hiềm nghi từng gây án ở khu vực của chúng tắ, khả năng tìm thấy một hoặc nhóm người hoặc một nhóm vài người trong 40 vạn người là bao nhiêu? Tương đương với giải nhì nếu mua vé số đấy.” Nói tới địa điểm ăn uống thì Giản Phàm nghiên cứu từ thời đại học, chưa nói rất nhiều nơi y đã từng vào làm việc, tôm đuôi gà của Lệ Hoa, rượu 20 năm của khách sạn Sơn Bắc, cá sốt tiêu của khách sạn Như Gia, còn có cả thịt hầm đen của khách sạn Mạc Sầu, đều là món có tiếng trong nghề, đều bị y mò tới ăn vụng hết rồi, dựa vào tấy nghề của y muốn xin vào làm việc trong bếp mấy khách sạn là quá đơn giản:
Có điều mọi người nghe vào tai kinh ngạc tròn mắt, lại nghe y nói ra một tràng những con số mà nhụt chí, Sử Tĩnh Viện không vui:” Này Giản Phàm sao vừa mới bắt đầu đã gõ trống lui quân thế, không cổ vũ mọi người thì thôi, cậu lại hất nước lạnh.”
Giản Phàm thành khẩn nhận lỗi:” Tôi sai rồi, chị Sử, mai chị khai trừ tôi khỏi đội đi, tôi chấp nhận hình phạt.”