“ Tuyệt đối không được. “ Dương Hồng Hạnh ngồi ở ghế' phụ lái quảy sang, chém đinh chặt sắt nói, vừa nói ra mới thấy mình phản ứng hơi mạnh, sợ mọi người nhận ra tâm sự, mặt đỏ bừng:
May mà không ai ngh ĩ gì khác, Quách Giải và Thành Cương cười hô hô, tấy cầm lon nước ngọt nói: “ Chúng ta có thể khai trừ ai chứ không thể khai trừ Giản Phàm, có cậu ta đi theo thoải mái lắm, ra thực địa chưa bao giờ yên tâm công tác hậu cần thế này, ha ha ha.”
Câu này nói đúng tiếng lòng mọi người, hôm nay riêng đồ uống đã có ba loại khác nhau, chưa nói tới còn chuẩn bị cơm trưa cho mọi người. Nói tới phá án thì Giản Phàm là người mù, nhưng nói tới năng lực sinh hoạt, tất cả mọi người cộng lại không bằng y, bây giờ ai mà không biết Giản Phàm không chỉ kén ăn kinh khủng, mà làm món ăn cũng cực giỏi. Tính cách lại chu đáo tỉ mỉ, chăm lo việc gì là đâu vào đó, không chê được.
Ngày cả Sử Tĩnh Viện thường ngày ít cười nói cũng mỉm cười, Tiêu Thành Cương càng hết sức tán đồng, ợ một cái rõ to:” Tôi đã bảo mà, đưa Oa cả đi cùng thì không phải lo lắng gì hết, dù là cắm chốt theo dõi cũng thư thái, hồi trước làm hiệp cảnh, chúng tôi theo Oa cả là hạnh phúc nhất, làm hiệp cảnh có mấy tháng còn béo rằ.”
Mọi người cười vui vẻ, Sử Tĩnh Viện tâm tư còn ở vụ án, nghe Giản Phàm hiểu rõ khách sạn trong khu như vậy, liền hỏi:” Giản Phàm này, khi chúng tôi điều tra, cậu có xem hồ sơ vụ án không? Cậu thông thuộc khách sạn như thế, có kiến nghị gì không?”
“ Chị nói thế không phải là ép gà trống đẻ trứng à, hỏi tôi khách sạn nào có món gì còn hơn.” Giản Phàm hời hợt đáp, không phải chuyện ăn uống thì y cũng lười động não, dù sao nghĩ cũng không rằ, sao phải nghĩ:
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm ngó lơ có chút không vui:” Chị Sử hỏi đấy, anh trả lời đi chứ.”
Thay một bộ trang phục thường ngày đường cong uốn lượt của cô gái thanh xuân khiến Dương Hồng Hạnh xinh đẹp hẳn lên, chút vẻ lạnh lùng nghiêm túc trên khuôn mặt cô rất hấp dẫn nam nhân. Dương Hồng Hạnh hiển nhiên thành cô gái nổi bật nhất đại đội một, có điều được chiều chuộng quen rồi, tính cách có phần kiêu kỳ, không hòa hợp với mọi người lắm, phía nữ có Lương Vũ Vân là đồng đảng, còn nam, tất nhiên là thân thiết với Giản Phàm. Hai người từ sau sự kiện chiếc Pocket PC liền không chiến tranh lạnh nữa, nhưng quản hệ cũng không tiến thêm được bước nào, vấn đề là ở Giản Phàm, bây giờ tâm tư của y đặt vào nhà với xe nhiều hơn là mỹ nữ.
Sử Tĩnh Viện tất nhiên không giống người khác, bị Tần Cao Phong ảnh hưởng, cố đánh giá Giản Phàm cao hơn chút, cũng nghiên cứu y khá nhiều:” Chỉ cần nói cảm giác thôi, thứ hai đội trưởng sẽ mở cuộc họp thảo luận vụ án, khi đó tôi cần tập trung trí tuệ của mọi người.”
“ Cảm giác à, nếu nói tới cảm giác thì đúng là có.” Giản Phàm trầm ngâm:” Vụ án này giống như một tiểu thuyết chương hồi, xem xong tôi muốn đặt tiêu đề (Ngụy quân tử ăn vụng bị cướp, đáng đời; nhược nữ tử dùng trí cướp tiền, thống khoái!). Tôi nói này, chúng ta góp vui làm cái gì, 12 người bị hại đều là giai cấp có tiền, giám đốc, trí thức với cả đại biểu hiệp đàm thương vụ, bọn họ để ý tới tiền sao? Mọi người có xem lời khai không? Tên bí thư Triệu ấy, còn nói cái gì mà hẹn hò, cái gì mà nhất kiến chung tình, vớ vẩn ... Bỏ tiền ra mua lấy bài học, để sau này sáng mắt ra cẩn thận một chút. Tôi nói này, chúng ta kệ xác vụ án này đi, một đám cảnh sát hùng hùng hổ hổ đi đòi tiền cho khách làng chơi, nói ra người ta cười rụng hết răng.”
Tiêu Thành Cương đầu óc xoay chuyển hơi chậm, có điều ủng hộ Giản Phàm rất kiên định:” Đúng, có lý, Oa cả nói có lý vô cùng, gái đứng đường có, quán bar có, nhà tắm có, vào đó mà kiếm, tiền trao cháo múc, hai bên vui vẻ. Sao thích làm ra vẻ, chui vào khách sạn, để lừa cho, đáng đời.”
Quách Nguyên nghe chướng tai bợp một cái:” Còn đồng chí nữ ở đây đấy, ăn nói kiểu gì vậy? ra ngoài đừng nói là đồ đệ của tôi đấy, mất mặt.”
Ba nam đồng chí nói ba lăng nhăng làm người ta dở khóc dở cười, Sử Tĩnh Viện đành tổng kết:” Thôi, không hỏi cậu nữa, Hồng Hạnh, em về bồi dưỡng cho Giản Phàm mấy tiết tri thức pháp luật đi, cái đầu ấy bị rằu thịt lấp đầy rồi.”
Dương Hồng Hạnh hơi đỏ mặt, là đỏ mặt thay cho Giản Phàm, có điều Giản Phàm đâu biết đỏ mặt vì chuyện thế này.
“ Xì, đừng coi thường người khác, đầu tôi có lợi ích tổ chức chứ, tôi kiếm phúc lợi cho mọi người đấy. Thành Cương, lấy thứ khoang sau rằ, mỗi người một cái, đừng chê ít, thân phận của chúng ta chỉ có thế thôi.”
Tiêu Thành Cương nghe Giản Phàm nói thế liền hớn nhở hoài người ra ghế sau lấy một cái túi giấy, bên trong là hộp quà, mở ra liền oa một tiếng, toàn đồng hồ, bên trong có dấu kỷ niệm 7 năm của khách sạn Sơn Bắc.
Hỏng rồi! Sử Tĩnh Viện giật mình, đây là đồ của khách sạn.
Mọi người vui vẻ chia nhau tắng vật, tuy không quý giá, nhưng đẹp đế, Sử Tĩnh Viện thầm thất kinh, quảy đầu nhìn càng lo thon thót, 4 két đồ uống, hai túi giầy, một cái hộp không rõ là gì, xem ra Giản Phàm thu hoạch không nhỏ.
Không khỏi khẩn trương nhìn Giản Phàm:” Những thứ này ở đâu rằ?”
“ Đúng thế, Giản Phàm sao hôm nay anh rộng rãi thế, hết đồ uống lại cơm hộp.” Dương Hồng Hạnh cũng lo:
“ Khách sạn cho đây, bọn họ thấy chúng ta tra án vất vả, mang đồ tới, đừng nói là tôi ăn một mình không chia cho ai nhé.
Sử Tĩnh Viện líu lưỡi, hiểu ra những thứ mình ăn uống hôm nay ở đâu rằ, Quách Nguyên, Thành Cương thấy cô biến sắc mặt cũng len lén bỏ đồng hồ vào chỗ cũ, thầm cầu phúc cho Giản Phàm.”
“ Giản Phàm, cậu có biết đây là hành vi vi phạm kỷ luật không? Cậu đòi ai đưa cho những thứ này?”
“ Ai đòi? Tôi là người bị ép đấy.” Giản Phàm đang lái xe lớn tiếng phản bác:” Tôi đi tìm quản lý văn phòng hỏi chuyện, vừa nói tới vấn đề điều tra mua bán dâm là bọn họ sống chết nhét đồ vào xe, nếu mọi người không đi gấp, khách sạn Lệ Hoa còn định mời cơm. Họ tặng, chẳng lẽ tôi ném đi? Chị Sử, đang ngày nghỉ, không có chút lợi ích, ai có hứng thú làm việc? Hơn nữa bận suốt ngày, chị nhẫn tâm để mọi người ra quán bên đường ăn uống à? Đừng bảo tôi trả bọn họ, tôi còn chẳng biết là ai nhét lên xe.”
Từng làm hiệp cảnh ăn cơm không trả tiền, làm đầu bếp ăn vụng, làm phục vụ chém khách, còn chạy nghiệp vụ ở công ty điện tín mấy tháng ăn gian nói dối thành tích, chân tấy Giản Phàm làm sao mà sạch sẽ được. Dương Hồng Hạnh rõ ràng chưa bao giờ trải quả việc này, có điều cô cũng thấy chẳng có gì to tát, không đáng bao tiền. Sắc mặt Sử Tĩnh Viện sa sầm, nhưng không biết giải quyết vấn đề này ra sao. Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương chạy rông bên ngoài suốt, mấy chuyện này lạ gì, nhưng mà Giản Phàm trắng trọn như thế đúng là chưa thấy quả.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Sử Tĩnh Viện thở dài:” Được rồi, theo mọi người làm cảnh sát bẩn một lần, nhưng không được có lần sau, nếu để người ta nói lên đội thành trò cười đấy.”
Dương Hồng Hạnh nghe ra sự bất đắc dĩ trong đó, cắn môi nhìn Giản Phàm.
Giản Phàm mặt nghiêm túc, trong lòng thì thầm huýt sao, túi áo ngực của y có mấy tấm thẻ, đó là thẻ mua hàng ở siêu thị, cũng là do mấy quản lý tầm trung trong khách sạn nhất quyết nhét vào tấy y, chẳng ai biết, Giản Phàm ăn mảnh.
Trên xe mỗi người theo đuổi một ý nghĩ về đội, sau đó phân chia nhau chỉnh lý tài liệu, kiểm tra đối chiếu băng ghi hình, còn Giản Phàm vứt mọi người lại, lái xe tới sân huấn luyện.