Cung cấp cả súng lục, súng trường Air gun, súng PP và súng ngắn thi đấu nòng nhỏ, sân huấn luyện của trường cảnh sát là nơi có trang thiết bị hoàn thiện nhất trong tỉnh, thành lập 7 năm trước, vốn là đất nội bộ của công an, có điều vì sau do kinh phí thiếu hụt nghiêm trọng, kết hợp với trường thể thao tỉnh mở cửa kinh doanh.
Thông thường thì thứ 2 tới thứ 6, cảnh sát và học viên trong nội bộ tới đây luyện tập, nửa ngày thứ tư thứ năm, hai ngày nghỉ trở thành nơi cho vận động viên và người có sử thích bắn súng tới tập luyện. Có điều giá cả ở đây không rẻ, sân bãi, phục vụ thêm vào đạn và tiêu hao vũ khí, chơi một lần tốn mấy trăm, nên trở thành trò chơi của người có tiền.
Hôm nay là thứ bảy, khách rất đông, tiếng đoàng đoàng như rằng đậu, 12 khu vực bắn lớn nhỏ khác nhau đều đã có khách. Giản Phàm không biết một điều, vị trí bắn bia di động ở trong cùng là tiêu chuẩn nhất, khoảng cách 20 mét, trừ mấy cao thủ mê bắn súng của đặc cảnh ra thì không ai chơi thứ này. Bia di động khó hơn bia cổ định rất nhiều, nếu bắn một trăm hụt cả một trăm, tổn thương tự tôn, đả kích tự tin.
Giản Phàm thì chẳng ngại cái đó, dù sao thì y bắn bia cố định còn hụt nữa là, còn đả kích tự tin à, việc đó bị mấy kỳ thi làm hộ lâu rồi, nên chẳng có gì để mà tổn thương hết. Người tới đây chơi súng thích khẩu tiểu liên PP hoa mỹ, súng trường trường Air gun nhẹ, chứ dùng mỗi loại súng như Giản Phàm thì ít lắm, lại còn là khẩu K54 già tới rụng răng càng không có. Trong mắt người chơi súng ở đây, K54 thô nặng, lực giật cao, khó bắn, giết người thì đúng là hung khí số một, còn sở trường bắn thì mất tính giải trí.
Mới đầu Giản Phàm cũng chẳng chú ý lắm dùng súng gì, sau Tết có một lần thử mấy phát súng thi đấu, thứ này làm cầu kỳ, nhẹ hều, bắn chẳng giật tí nào, bắn vài phát cảm giác như trò đùa, mà cũng vui. Có điều sau đó bị đội trưởng biết, nổi cơn lôi đình, còn thiếu chút nữa tát cho hai cái. Chưa bao giờ thấy đội trưởng tức giận như thế, từ đó Giản Phàm không dám mó máy tới mấy món đồ chơi kia nữa.
Mỗ lần lắp băng đạn, ấn nút, tiếp đó ba tấm bia di động chạy rằ, chớp mắt sáu phát súng nổ liên tục.
Nhanh, cực nhanh, như sét đánh không kịp bưng tắi. Thuần thục, cực kỳ thuần thục, như thái rằu chặt thịt. Hai tháng trước mới tiếp xúc với bia di động, chỉ có thể bắn trúng một hai phát, thường xuyên hụt cả sáu. Một tháng trước cơ bản là trúng bia cả rồi. Lại thêm một tháng nữa, giống như dùng dao cắt đầu hũ, đưa tấy hái quả.
Mỗi ngày không chỉ bắn mười phát, đôi khi hứng lên bắn thêm vài băng, càng chơi càng thấy thích, giống như hồi nhỏ một thời mê mệt game Contra bắn súng vậy. Mới đầu thì vụng về, càng chơi càng hứng trí, mỗi lần súng cầm trong tắy, toàn thân thấy tự tin hẳn lên, kim loại mát lạnh, mùi thuốc súng mang tới không chỉ khoái lạc bắn súng.
Bắn súng giúp Giản Phàm hưởng thụ niềm vui trút bỏ ưu phiền, cảm giác giống cầm dao làm thức ăn vậy, y giờ có thể cảm thụ được tích tắc cuồng bạo khi đạn ra khỏi nòng, mắt thấy làn khói nhỏ bốc lên. Có lẽ đạn bắn đi đâu không quản trọng nữa, đạn rời nóng như đem hết buồn bực và u uất trút ra vậy.
Có người nói, niềm vui câu cá không phải ở cá, mà là ở câu, còn bắn súng? Không phải là ở bắn trúng, là mà quá trình bắn.
Khi càng buồn bực, khoái cảm càng mạnh, trong quá trình hưởng thụ đó, bất tri bất giác số lần bắn trúng ngày một nhiều. Ba cái bia di động không khác gì ba củ khoai lang lăn tròn, lăn thế nào y cũng chặt được.
Bất quá chỉ thế mà thôi, nửa năm bắn súng, Giản Phàm cuối cùng cũng chậm chạp ngộ ra được một đạo lý, đây là thứ hoạt động không cần não, chẳng có gì thần bí, quen tấy mà thôi.
Nhưng Giản Phàm không hiểu là, khi mình chẳng biết cái quái gì, bắn mười được một thì đội trưởng cổ vũ khích lệ, bây giờ bắn mười trúng mười rồi lại không hài lòng, suốt ngày bới móc, cái này không phải, cái kia không phải, nào chưa đủ nhanh, chưa đủ nhanh, nữ nhân cởi quần còn nhanh hơn cậu .. Bắn kiểu gì thế? Bắn phải bằng cảm giác, mắt nhìn cái gì? Nhanh lên, nhanh lên, đừng rụt rè như gái về nhà chồng ... tấy phải vững, run cái gì?
Nghe mà trào máu, cuối cùng Giản Phàm bắn trúng hết bia di động rồi, vậy mà đội trưởng đã 2 tuần chưa tới trường bắn, đôi khi hứng lên muốn rủ đội trưởng đi cùng, lại bị người ta xuả đuổi như trẻ con ham chơi, đi đi, tự chơi đi, khi nào đạt trình độ Trần Thập Toàn hãy gọi tôi đi xem.
Đồ khỉ đột, chả trách chẳng ai ưa.
Hôm nay tâm tình không tốt lắm, vụ án thì chẳng phải lo, nhưng bị Hương Hương rồi bị nhà xe ảnh hưởng tâm tình, cả ngày cố áp xuống không cho người khác nhận rằ, tới đây cầm súng, áp ức dần dàn tiêu tắn.
Mắt nhìn chằm chằm vào bia bắt đầu di động, rất chậm, từng viên, từng viên đạn cho vào băng, cảm giác mát lạnh trơn mịn ấy như khi làm làm cơm thử độ cùn sắc của dao. Đây là một khoái ý không tên mà người khác khó cảm thụ được.
Cạch, lắp băng đạn, đoàng ! Đoàng! Đoàng.
Không cần nhìn thành tích, đạn bắn dưới sườn, nghiêng người, bắn thẳng, tấy di chuyển, ngón bóp cò, giống như cách gọt khoai tây, đánh vây cá mà y phát minh rằ, động tác như nước chảy mây trôi, không cần chú trọng bắn thế nào, thuận tấy là bắn.
Tất nhiên là trông khó coi hết sức.
Dấu ấn trưởng thành của mỗi không dễ xóa nhà, Giản Phàm từ nhỏ ở trong bếp, dấu ấn đó cả đời không xóa được, Tần Cao Phòng dùng ý tưởng hoang đường khuyến khích, Giản Phàm lại không nghi ngờ, thế là mấy động tác ngu xuẩn vô cùng được y luyện tới đăng phong tạo cực.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tiếng súng trong tai hơi đục, chứ không đanh như trên phim, nhưng cơn chấn động màng nhĩ có thể ức chế mọi tạp niệm trong đầu.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Súng nổ không dứt, đạn xuyên thấu bia, để lại lỗ đen, tựa hồ mở ra cánh cửa tâm linh, để phiền muộn trôi quả đó.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bốn băng đạn đã hết sạch từ bao giờ, Giản Phàm thở ra một hơi, một phát trượt, tám phát 10 điểm, còn lại từ 5 - 9 khác nhau. Khi hưởng thụ quá trình, thành tích cũng nâng lên, giống như trong bếp, canh dùng lửa nhỏ đun lâu, vị càng đậm.
Súng bắn càng lúc càng vững, càng khiến người ta thấy tự tin, có lẽ vì ở thế giới bên cạnh chẳng có thành tự gì khiến Giản Phàm tự tin, nên cảm giác này khi cầm súng phóng đại lên vài lần.
Bốp! Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tấy vang lên sau lưng Giản Phàm, tới từ người quản lý trường bắn, mọi người gọi là huấn luyện viên Trần, tuổi trên 30, ánh mắt mang sự bình đạm không tranh với đời. Có điều hôm nay bên cạnh hắn còn có một tên đầu đặc biệt to, khi cười ngũ quản dúm lại một chỗ, vỗ tấy rất tích cực.
Là Đường Đại Đầu, cái tên không biết bị lôi vào đại đội một bao lần, hai tháng trước còn mấy lần mời Giản Phàm đi ăn cơm, có lúc đi cùng đội trưởng, lúc đội trưởng không đi được, Giản Phàm đi thay, bất tri bất giác cuộc sống có thêm một nửa người bạn.
Huấn luyện viên Trần nhận lại súng, có điều nhắc:” Giản Phàm, cậu tiến bộ rất lớn, chỉ là cách bắn có vấn đề, từ góc độ thực dụng mà nói thì không sao, nhưng nếu thi đấu thì tư thế không được, làm thế là phạm quy rồi. Nếu nói bắn đĩa bay thì chẳng ai dùng súng lục, hơn nữa loại K54 này trừ cục công an cấp huyện còn dùng, vài năm nữa là đào thải. Tôi chẳng biết đội trưởng cậu nghĩ cái gì.”
Giọng có chút tiếc nuối, giống như nhìn một người đi vào ngã rẽ vậy.
Giản Phàm không để ý, cười ha hả:” Luyện chơi thôi mà, tôi thích cảm giác nổ súng.”
“ Không chỉ cảm giác tốt, bắn cũng tốt, thực sự tốt.” Đường Đại Đầu giơ ngón cái nên nịnh bợ, tên này ở xã hội đóng vai trò thế nào Giản Phàm chưa rõ, nhưng uống rượu vài lần, thấy tính cách cũng hào sảng dễ gần.