Đường Đại Đầu cùng Giản Phàm chia hai ngả lái chiếc Honda mini màu đỏ, luốn lách trái phải, vòng quả đường Trường Trì, tới đường Ngũ Nhất, cách ngã tư không xâ có thể thấy
tấm biển màu sắc "Hộp đêm Thịnh Đường!
Không phải ở đường chính, lối đi vào không rộng lắm, nhưng chỉ cần đi vài trăm mét là thấy bãi độ xe rất rộng, sau bãi đỗ xe là kiến trúc Châu Âu cao 14 tầng, đèn led quảng cáo nhấp nháy, các loại xe đỗ trong bãi đã có bốn hàng, khi đầy khách sân trong sân ngoài có thể đổ 200 chiếc xe, cần 4-5 bảo an trông coi. Đây không phải hộp đêm có sớm nhất ở Đại Nguyên, cũng không phải là cái lớn nhất, nhưng người trong nghề đều biết, đây là cái đắt nhất.
Đắt không phải vấn đề, nhưng đắt mà người ta ùn ùn kéo tới thì là vấn đề, chứng tỏ người kinh doanh có nhãn quảng độc đáo. Đường Đại Đầu quá thông thuộc nơi này, đỗ xe ở cửa, nữ nhân mặc Âu phục sẫm màu đi xuống, tươi cười chào hỏi nữ nhân đi ra đi vào, với ai cũng thân thiết, vịn cửa xe hỏi:” Này Đường Đại Đầu, tiểu soái cả đó là ai, giới thiệu cho các chị em đi.”
“ Ài, sắp lập hạ tới nơi rồi mà cô còn động lòng xuân à? Tôi nói này Nam Nam, có phải phía dưới ngứa quá rồi không, cả cớm cũng muốn. Cho cô biết, đám cớm đó là loại gì, ăn uống miễn phí, tiền đút túi, còn chê cô quá rộng, đút vào không thoải mái, hiểu không?” Đường Đại Đầu bực mình ngồi vào ghế phụ lái:
Vốn có chuyện cầu tới người ta mới đưa theo cô gái sạch nhất của Thịnh Đường, chuẩn bị quyến rũ tiểu cảnh sát chơi, kéo gần khoảng cách, có điều không dùng tới, không dùng thì quả cầu rút ván. Câu này tức thì khiến cô gái đang cười tủm tỉm dựng mày lên, giơ ngón giữa với Đường Đại Đầu rồi hầm hầm bỏ đi.
Nam nhân thèm nữ nhân không ít, nữ nhân thèm nam nhân cũng chẳng phải ít, Đường Đại Đầu lạ gì đám chị em ở Thịnh Đường, thích tiền thích trai đẹp, gặp người vừa ý, sẵn sàng hiến thân.
Cười vài tiếng lái xe rời hộp đêm, vòng quả vài con phố tới tiểu khu Tụ Thúy Uyển, vừa huýt sáo vừa lái vòng vèo quả những tòa nhà chung cư thẳng đứng, gọi cửa rồi đi thẳng lên lầu, xem ra chuyên môn tới đây.
Người mở cửa là anh rể mà Đường Đại Đầu suốt ngày treo bên mép, anh rể tên Lý Uy, hai người mang tới cảm giác khác biệt hết sức rõ ràng, Đường Đại Đầu đứng từ xâ người ta đã ngửi thấy mùi lưu manh vô lại, còn người anh rể này thì hết sức nho nhã, đeo kinh gọng vàng, vóc người thanh thoát, lưng thẳng. Trang trí trong nhà rất cổ điển, chính giữa phòng khách là tấm bình phong khắc gỗ ( Thấm Viên xuân), mấy món đồ giả dụng giả cổ làm bằng gỗ lim, trên giá gỗ vài món đồ cổ nho nhỏ, đủ thấy khẩu vị bất phàm, chủ nhân nơi này phải là người tu dưỡng không tệ.
Anh rể này kỳ thực không phải thật, chuẩn xác mà nói là anh rể họ, mà chính xác hơn nữa thì là đã ly dị, nhưng mà làm người ta khó hiểu là anh rể và em vợ vì ly dị mà trở nên càng thân.
Đường Đại Đầu thoải mái ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, ném mấy thứ tùy thân lên bàn. Lý Uy cúi xuống nhặt, hỏi:” Chỉ có thế?”
“ Vâng, huấn luyện viên Trần ném cho em, chả hiểu cái gì.”
“ Thành tích bắn đấy.”
Nghe anh rể nói thế, Đường Đại Đầu không hiểu, anh rể xuất thân hàn môn, giả nhập cảnh sát, rồi sau đó đi kinh doanh là người mà hắn phục nhất, mình vướng không ít rắc rối bị kéo vào cục, lần nào anh rể ra mặt một cái là xử lý êm xuôi. Vài năm trước, nghiệp giải trí ăn nên làm rằ, anh rể mở Thịnh Đường, khi sản nghiệp này đi xuống, theo anh rể nhảy vào địa ốc, có vẻ vận may cực tốt, làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió. Rốt cuộc anh rể có ảnh hưởng lớn thế nào, bản lĩnh tới đâu, bao nhiêu tiền, Đường Đại Đầu không rõ, chỉ biết anh rể chẳng có chuyện gì không làm được, vì thế mà càng kính sợ thêm vài phần.
Anh rể mặc dù trông nho nhã như trí thức, nhưng chỉ một nụ cười nhẹ cũng có khí chất của một người đứng trên đầu người khác, là khí thế hình thành khi làm cảnh sát.
Đường Đại Đầu thấy anh rể hứng thú xem bản photocopy, cẩn thận hỏi:” Anh rể, em không hiểu, thứ này có tác dụng gì? Một thằng nhãi còn chơi khẩu súng cũ nát, mời Tần Cao Phong còn hiểu, chứ bảo thân phận như em đích thân đi nịnh nọt thằng nhóc là sao? Nó cơ bản là con chim non, thậm chí còn chẳng biết em làm gì nữa, xưng anh gọi em với em như thật.”
Lần này rất miễn cưỡng nhận lệnh của anh rể, trước kia ít nhất cũng phải cấp đồn trưởng đồn công an mới đủ tư cách cho hắn ra mặt, như vì một tên cảnh sát nhỏ, thấy mất thân phận quá.
“ Cậu giỏi quá rồi phải không? Cậu mà đủ tư cách tiếp cận Tần Cao Phong à?” Lý Uy không thèm ngẩng đầu lên:
“ Không đủ, nhưng mà thằng nhóc đó ... Thôi, em cũng chẳng nói rõ được.” Đường Đại Đầu không thích động não:
“ Tiếp xúc lâu như vậy rồi, có cảm giác gì không?”
“ Chẳng có cảm giác gì, đối đãi với người khác thân thiện, hiểu chuyện, hơn nữa rất biết ăn, lần trước em mời khách, ăn một miếng nói ra bảy cách chế biến, vào những nơi như Thiên Ngoại Thiên mà không xâ lạ, xem ra là người va chạm rồi. Cứ nghĩ y giống bọn cảnh sát thường, vài đồng tiền là dỗ được, hôm nay em nhắc tới chuyện tiền bảo kê tháng, vậy mà y không lấy, không phải khách khí đâu, mà là không lấy thật. Dụ dỗ tới Thịnh Đường cũng không động lòng ... Chắc là chim non nên còn nhát.” Đường Đại Đầu nói hàm hồ, cảm giác Giản Phàm có cái gì đó đặc biệt, nhưng không thấy có giá trị lợi dụng:
Lý Uy mỉm cười:” Đó mới là bản lĩnh của Tần Cao Phong, chuyện nhỏ không ngại tặng ân tình, chuyện lớn không ngại trở mặt, anh nói cho cậu biết, nhớ kỹ, không phải cảnh sát nào cũng mua chuộc được. Khi có thể tha cho cậu thì lấy tiền, khi không bỏ quả thì lấy mạng, chuyện làm ăn chú ý chút, đừng để mất cả tiền lẫn mạng.”
Đường Đại Đầu mắt trắng dã, nhún vai:” Chả hiểu.”
“ Thôi đi đi, sắp tới mùng 1 tháng 5 rồi, chú ý chút, đừng để xảy ra chuyện, tự đâm đầu vào họng súng thì không ai cứu nổi cậu đâu.” Lý Uy có vẻ không nhiệt tình với thằng em vợ này lắm, giống mọi khi nói vài câu rồi đuổi khách:
Đường Đại Đầu cầu mà chẳng được, anh rể xưa nay nói chuyện không khách khí, lời chẳng vào tắi, cáo từ đi luôn.
Lý Uy cho hai cái đĩa DVD vào máy vi tính, đây là quy định của sân huấn luyện, đối với những người tới bắn súng, bất kể là cảnh sát hay dân thường thì đều ghi hình lưu trữ. Từ ngày, thời gian chính xác tới phút, giây. Với vận động viên mà nói, bọn họ cũng cần băng ghi hình để từ góc độ người bàng quản xem xét lại chính bản thân, sửa chữa sai sót.
Bắt đầu từ ngày dẫn Đường Đại Đầu ra khỏi đội hình cảnh, Lý Uy ít nhiều chú ý tới người được Tần Cao Phong giới thiệu là đệ tử đắc ý, vốn nghĩ là cảnh sát ở đồn điều lên, có điều sau khi tìm hiểu mới biết, người này hoàn toàn là tấy ngang, nhưng có thứ không chú ý không được, khi còn là hiệp cảnh đã bắt nghi phạm chính cướp tiệm vàng, lại còn cả Tào Hàng có vài phần danh tiếng trong giới có vẻ bị gãy trong tấy y.
Hứng thú ngày càng lớn, nên mới sai Đường Đại Đầu tiếp xúc, xem video thấy Giản Phàm bắn trượt bia cũng không xem thường, với người ngoài nghề chơi súng thì mục đích là bắn trúng bia, nhưng với người thực sự trải quả cuộc đấu súng mà nói, tốc độ mới là quyết định tất cả. Hai bên đối diện, bên kia rút súng chỉ nhanh hơn 0.1 giây thôi, dù bắn không trúng cũng khiến đối phương phải né tránh. Đối đấu sinh tử, đôi khi chênh lệch chỉ tích tắc đó. Đó là khác biệt giữa thực chiến và giải trí, thi tài thì chú trọng thực lực, nhưng thực chiến thì không, chuyện nghé non húc chết hổ thường xuyên xảy rằ, cách bắn của Giản Phàm nhìn là biết chú trọng vào thực chiến.
Vì sao Lý Uy lại coi trọng Tần Cao Phong như thế, có lẽ chỉ mình hắn mới biết, có điều hiện giờ hứng thú đang chuyển sang chàng cảnh sát vô danh, càng xem càng thất kinh, tư thế xạ kích cổ quái, nổ súng nhanh như điện xẹt, thành tích càng ngày càng cao khiến Lý Uy vài phần khiếp sợ.
Trên video, Giản Phàm tấy dấu dưới nách, không thấy súng đâu, chỉ thấy ánh lửa lóe lên, bia bắn thủng một lỗ đen giữa hồng tâm, thầm nghĩ :" Tần Cao Phong huấn luyện một
người như vậy để làm gì?