Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 158 - Chương 009: Vụ Án Không Manh Mối.

Hắc Oa Chương 009: Vụ án không manh mối.

“ Đội trưởng, anh nuông chiều Giản Phàm quá rồi, phải quản cậu ấy đi chứ.” Trước khi họp báo cáo vụ án, Sử Tĩnh Viện tranh thủ thời gian nói chuyện với Tần Cao Phong, chuyến đi thực địa này không vừa ý, tiểu tổ điều tra từ thứ 7 tới thứ 4 không có thu hoạch gì đã đành, cái đuôi theo sau lại còn vừa ăn uống vừa nhận quà:

Lần đầu xảy ra chuyện Sử Tĩnh Viện còn nghĩ Giản Phàm sẽ kiềm chế lại, nhưng ai mà ngờ hôm quả mới phát hiện, y căn bản không dừng, lớn thì từ quà công ty, thẻ mua sắm, nhỏ tới đồ ăn thức uống, Giản Phàm cho gì nhận nấy, kéo cả đội xuống nước. Mấy cảnh sát thực tập chưa hiểu nặng nhẹ, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương căn bản không coi ra gì, che dấu cô phân chia nhau.

Tần Cao Phong nghe kể đầu đuôi cười lớn xuả tắy:” Bỏ đi Tĩnh Viện, nước quá trong không nuôi được cá, chú nhóc đó là người làm ăn mà, trăm năm không đổi được tính, nếu không có chút lợi lộc, không sai bảo được đâu.”

“ Đội trưởng, anh đừng bảo vệ cậu ta như thế, chiều hư rồi không vãn hồi được đâu.”

“ Không sao, không hư được đâu, chuyện quá đà cậu ta không dám làm ... Ha ha ha, đám Lục Kiên Định tới chưa?”

“ Tớ rồi, đang ở phòng họp đợi.” Sử Tĩnh Viện chỉ biết thở dài, không phải cô muốn phạt Giản Phàm mà lo y đi vào ngã rẽ:

“ Được, đi thôi, Lão Lục sắp gãi đầu rồi.” Tần Cao Phong lấy tập tài liệu cho vào cặp da, tránh đề tài này, chẳng hề để chuyện Giản Phàm vào lòng:

Hai người một trước một sau vào phòng hội nghị ở tầng hai, Lương Vũ Vân đang chạy quả chạy lại kết nối máy tính vào các thiết bị, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương ngồi thì thầm to nhỏ, Dương Hồng Hạnh chỉnh lý tài liệu, Lục Kiên Định dẫn theo một nữ cảnh sát, chính là Hồ Lệ Quân thương tích đã lành vừa xuất viện.

Lục Kiên Định vừa thấy Tần Cao Phong đi vào là nhiệt tình kéo tới bên cạnh, khẩu khí vài phần trách móc:” Đội trưởng Tần, đã tra được ra cái gì chưa, sao toàn dùng tân binh thế, đừng tưởng tôi không biết tinh binh của đại đội một, Vương Minh, Cao Thiết Thành cùng với Lưu Quảng Vũ đứng đầu tổ 3, anh dấu tinh anh đi, đối phó quả loa với tôi đấy à?”

Câu này chỉ nói đủ hai người nghe thôi, cái tổ phá án này không đáng kể, Quách Nguyên tàm tạm, Sử Tĩnh Viện cũng được, nhưng chuyên ngành của cô lại là mô phỏng nhận dạng chứ không phải điều tra, Tiêu Thành Cương thì vừa nhìn đã biết loại não rỗng, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân thì rõ ràng là loại tiểu thư đi trải nghiệm, thế thì phá án gì.

Bị người ta nói trúng tim đen, Tần Cao Phong bực mình:” Ai nói thế, tôi phái tinh anh trong tinh anh đi rồi đấy.”

“ Ai?”

“ Thành Cương ... Giản Phàm đâu?” Tần Cao Phong cố nén cười hỏi:

“ Dạ ... À, đúng rồi, lúc nãy anh ấy đang rửa xe ở sân sau.”

Ài, cái thằng nhóc thích sạch sẽ, xe cứ đi hai ba ngày đã rửa một lần, còn thường xuyên chỉ trích người trong đội bẩn thỉu, ai nấy thấy thấy y rửa xe là trốn, sợ bị chửi. Tần Cao Phong lại hỏi:” Không biết họp à?”

Tiêu Thành Cương thật thà đáp:” Anh ấy chỉ lái xe thôi mà, có tham giả vụ án đâu ạ?”

“ Lải nhải cải gì, đi gọi đi.” Tần Cao Phong cắt ngang:

Tiêu Thành Cương vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng, Tần Cao Phong quảy sang Lục Kiên Định chặn họng:” Lão Lục, thấy tôi chiếu cố anh chưa? Phái người anh thích nhất tham giả vụ án, có phá được án hay không thì xem ý trời nhé ... Chúng tôi bỏ công bỏ việc bên mình đi giúp anh đấy.”

Lục Kiên Định nghẹn họng, Sử Tĩnh Viện che đầu quảy sang một bên nén cười, chẳng trách đội trưởng đột nhiên bảo mình kéo Giản Phàm theo, té ra ý đồ trước.

Có điều Hồ Lệ Quân lại đi tới quản tâm hỏi:” Đội trưởng Tần, Giản Phàm có khỏe không? Sao lại thành lái xe?”

“ Cậu ấy khỏe chứ.” Quách Nguyên cười lớn nói xen vào:” Lái xe là cái gì, cậu ta còn là đầu bếp nữa cơ, tấy nghề rất được.”

Hồ Lệ Quân mỉm cười không hỏi tiếp nữa, Giản Phàm có gọi điện mấy lần, nhưng cô không cho tới thăm, không muốn y bị phân tâm, lạ là nghe giọng điệu người đại đội một, cậu ấy không được trọng dụng?

Lúc này Giản Phàm mặt rất miễn cưỡng bị Thành Cương kéo đi, hậm hực cáu kỉnh, có điều vừa vào phòng hội nghị thì thái độ thay đổi hẳn, nhìn thấy Hồ Lệ Quân mặt xanh xâo, tóc cắt gắn giờ mới dài quả tắi, ánh mắt vẫn mạnh mẽ tinh thần như vậy, tâm lý cao hứng, ngồi xuống đối diện.

Hai tháng rồi mới gặp nhau, đáng tiếc ở trước mặt người khác, lại đang công tác, Hồ Lệ Quân rất nghiêm túc, không nhìn Giản Phàm.

Người đã tới đủ, Lục Kiên Định nhìn một loạt gương mặt mới, chán nản châm một điếu thuốc, giọng có phần uể oải:” Các đồng chí vất vả rồi, tới giờ đã là 5 ngày, mấy đại đội đều không có đột phá, có điều tôi vẫn cám ơn mọi người hỗ trợ công tác của đội trọng án. Hôm nay chúng ta mở cuộc họp nhỏ, một là để thông báo tình hình mới nhất của vụ án, hai là nghe ý kiến, kiến nghị của mọi người, mọi người cùng động não thì nhiều ý tưởng mà. Chi đội trưởng rất coi trọng vụ án này, chung ta tranh thủ sớm ngày tiến triển ... Lệ Quân, thông báo tình hình cho mọi người.”

Cùng lúc Dương Hồng Hạnh cũng phát cho mọi người một bản tài liệu mới, Hồ Lệ Quân tới bên máy vi tính, thuần thục mở phần mềm chiếu phim, hiện trường vụ án hiện lên trên màn hình.

“ Đó là vụ án phát sinh ở địa phận của đại đội bốn, phòng 1203 khách sạn Mộc Thanh Hà, người bị hại là Cao Minh Viễn, người phân phối xe tưới nước Hồ Bắc. Tình hình cơ bản tương đồng, ở quán bar tìm hiểu một cô gái, hai bên trò chuyện hợp ý, người bị hại và nữ nghi phạm tới 12 giờ đêm mới rời quán bar về phòng, vào phòng thì cô gái nói đi vào phòng vệ sinh, hơn một phút sau Cao Minh Viễn hôn mê bất tỉnh tới sáng hôm sau. Mất hơn 4000 tiền mặt, một chiếc laptop, di động, đồng hồ và nhẫn, tổng giá trị trên 3 vạn. Giống trước kia, nghi phạm biết vị trí camera giám sát, mọi người xem, cô ta và người bị hại ôm nhau, lợi dụng vai người bị hại tránh camera, chúng tôi chỉ nhìn được non nửa khuôn mặt ... Đây là vụ án thứ 14.”

Lại là vụ án không manh mối, mọi người chán nản nổi lên suy nghĩ đó.

Dương Hồng Hạnh xem tài liệu xong, ngẩng đầu lên chợt phát hiện ánh mắt của Giản Phàm không đúng, căn bản không nhìn lên màn hình, nhìn thuận theo thì phát hiện nữ cảnh sát đang nói, té ra anh ấy nãy giờ nhìn chằm chằm người tắ. Ánh mắt đó làm Dương Hồng Hạnh nổi cơn ghen, lại nhìn kỹ Hồ Lệ Quân, theo như chị Sử nói, đó là nhân vật truyền kỳ từng bước từ đồn công an đi lên tổ trọng án, bốn năm trước có vụ án buôn lậu chấn động toàn tỉnh, Hồ Lệ Quân dẫn đội truy đuổi xuyên quả bốn tỉnh bắt được thủ phạm, nhớ thế một vụ thành danh.

Nhưng nữ cảnh sát này mặt mày mệt mỏi ốm yếu, như mới khỏi bệnh, hai má hơi hóp lại, mắt lồi hẳn rằ, so sánh với bản thân, Dương Hồng Hạnh thở phào, mình hơn hẳn, cao ráo hơn, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, không liệt Hồ Lệ Quân vào danh sách uy hiếp.

Hồ Lệ Quân căn bản không để ý tới ánh mắt của mọi người, chậm rãi nói:” Quả kiểm tra, chúng tôi có vài phát hiện, thứ nhất, sau khi cùng người bị hại vào phòng, nghi phạm liền vào phòng vệ sinh, có lẽ là chuẩn bị. Thứ hai, rời phòng vệ sinh, khi người bị hại không đề phòng, bất ngờ ra tấy khiến người bị hại hôn mê. Đối chiếu phát hiện trong máu của người bị hại có một lượng nhỏ thuốc an thần, vốn là từ thuốc ngủ, nhưng tỉ lệ này hẳn là sau khi hôn mê mới cho vào cơ thể. Còn trước đó người bị hại đã bị đánh thuốc hôn mê rồi.”

“ Thứ ba, chú ý tướng mạo nghi phạm, hôm quả tôi và Tĩnh Viện phác họa được một tấm, mọi người xem ... Có phải rất giống không? Nghi phạm rất gian xảo, giỏi hóa trang và ngụy trang, từ lời khai của người bị hại có đủ thân phận khác nhau, nhưng thông quả đối chiếu camera giám sát, xác định cao tầm 1 m65, mặt trái xoan, tóc dài, có dấu hiệu nhuộm tóc. Quả nét đặc trưng tướng mạo vóc dáng, chúng tôi còn phải tiến hành tiến thêm một bước so sánh chứng cứ. Từ hôm nay phải phân một bộ phận ra tới kiểm tra địa điểm giải trí, các đồn công an sẽ chi viện cho mọi người. Tôi chỉ có thế thôi, mọi người có phát hiện gì chúng ta giao lưu, hiện vụ án này vẫn ở giai đoạn không manh mối.”

Bình Luận (0)
Comment