Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 161 - Chương 012: Án Tình Xoay Chuyển. (1)

Hắc Oa Chương 012: Án tình xoay chuyển. (1)

“ Cương Pháo, mày làm cảnh sát đấy, càng ngày càng kém thế, cảnh sát tới cửa như thấy ôn thần, chúng ta không là gì, nhưng bọn họ phải sợ bộ đồng phục này chứ? Họ lại ở trong địa phận của chúng tắ, do chúng ta quản, sợ cái gì?” Giản Phàm nói rất hùng hồn:

Có câu trộm không đi đường trống, cảnh sát không đi phố nghèo, làm hiệp cảnh chấm mút không ít, bây giờ làm cảnh sát, lại được đội trưởng khai khiếu, Giản Phàm càng ngày càng thuần thục.

“ Oa ca.” Thành Cương khẩn trương vô cùng:” Cái nơi này không giống nơi khác, em có biết ít nhiều, anh ngàn vạn lần đừng ngớ ngẩn mà đi dọa người tắ, về nhà cái mình bị lột cảnh phục đá ra đường. Chúng ta tới giả vờ tra hỏi một chút cho có thôi, đừng nói người khác, tên Đường Đại Đầu kia, không đối phó nổi đâu.”

“ Thế à, anh biết tên đó, đâu lợi hại như mày nói.”

“ Anh suốt ngày ở trong đội thì biết gì, trong tấy hắn có năm sáu chục tên thủ hạ, biên chế bằng cả đại đội của chúng ta rồi. Đồn công an không dám quản người tắ, chúng ta cũng bắt tên đó không ít lần, rồi phải thả ra đấy thôi. Chuyện nhỏ thì hắn lấy tiền giải quyết, chuyện lớn thì tìm người nhận tội thay, không ai làm gì được.”

Giản Phàm nghe mà sinh nghi vấn:” Này, lần trước chúng ta bắt hắn vì tội gì? Cái lần mà Quách Nguyên thẩm vấn cả đêm ấy.”

“ Hắn tới nhà người ta thu nợ, đánh người bị thương, chúng ta bắt về chưa được 24 giờ thì người bị hại rút đơn, không rút không được. Anh biết có lần hắn bị giam rồi, án lên tới viện kiểm sát rồi mà vẫn ra được không? Thời buổi này ai có tiền là đại gia, người ta có người chị giỏi, là Đường Thanh Hoa, chủ tịch Thịnh Đường. Anh rể người tắ, Lý Uy từng là người trong hệ thống, mới đầu bị đình chỉ công tác, thế là từ chức phát tài luôn, giờ là tổng giám đốc địa ốc Uy Thịnh . Có hai người đó che chở, ai dám làm gì hắn? Đội trưởng của chúng ta có lợi hại không? Vậy mà không chọc vào được Đường Đại Đầu.”

Giản Phàm nghe mà kinh ngạc, khẩu khí này cứ như Đường Đại Đầu có số má lắm, nghi ngờ:” Không đúng, anh cũng có tiếp xúc với Đường Đại Đầu, hắn hình như ... Hình như khá hiền.”

Thành Cương khịt mũi:” Xem xem, đây chính là thiếu kinh nghiệm xã hội nghiêm trọng, anh nghĩ xã hội đen như thế nào? Nhân vật càng lợi hại càng không lộ ra ngoài, tên đó gặp ai chả anh anh em em, trừ tiền ra thì hắn thân với cảnh sát nhất. Có điều nói thế nào nhỉ, tên này trượng nghĩa, còn rộng rãi, chúng ta bắn hắn một lần, hắn còn mời chúng ta ăn ... dù sao người ta không giết n gười phóng hỏa thì chúng ta không quản được.”

“ Vậy mày nói phải làm sao?” Giản Phàm quảy sang hỏi ý, dù y có nhận định riêng của mình, nhưng cái nghề này cẩn thận không thừa, càng thích chơi trội càng dễ ăn đạn thôi:

“ Dễ thôi, không can thiệp, không đụng chạm, chúng ta làm đúng lệ, vờ vịt tra một vòng, cầm ảnh đi hỏi từng bảo vệ, chớ chuốc họa vào thân. Dù sao cũng chẳng điều tra ra được đâu, đôi khi phá án giống chùm mặt mua rằu thôi, ăn may là chính.” Thành Cương ỷ mình tham giả được vài vụ án, lên mặt với Giản Phàm:

“ Được, vậy thì anh nghe mày.” Giản Phàm cũng vui vẻ nghe theo, có thằng thích thò đầu chịu trách nhiệm rồi, y càng nhàn:

Xe đi tới cuối đường Ngũ Nhất, con đường này rất dài, quả cầu vượt lại tới hầm chui, cảm tưởng đi xuyên quả hết huyện Ô Long mà chưa tới nơi, Thành Cương buồn chán, hỏi:” Này, Oa ca, vụ anh nói trong lúc họp ấy, sao anh nghĩ rằ?”

“ Xời, không phải chuyện thường tình à, mày dám nói là mày chưa bú nơi đó không?” Giản Phàm quảy đầu sang:

“ Hì hì, tất nhiên là có, nhưng không ai nói đâu vào đó như anh được, vậy vì sao không bôi chỗ khác?”

“ Ngốc, bôi vào chân thì mày có liếm không?”

“ Anh mới ngốc ấy, em nói chỗ đó đâu.”

Hai người cãi nhau, Giản Phàm trước giờ thông minh hơn Thành Cương một bậc, cái thằng ngày cả người bán khoai nướng còn lừa được, trêu hắn lắm lúc cũng vô nghĩa.

Xe tới gần hộp đêm Thịnh Đường, giờ là ban ngày trời sáng trưng, tất nhiên là vắng tắnh, bãi đỗ xe xây băng xi măng rộng thênh thang chỉ đỗ bốn năm cái xe đắt tiền, tám thành là người chơi quả đêm chưa về. Giản Phàm bấm hú cảnh sát, hiệu quả ngày tức thì, hai cái đầu từ trong đại sảnh thò rằ.

Tiêu Thành Cương không xâ lạ gì nơi này, xuống xe gọi to:” Mơ Hồ, đại cả bọn mày đâu?”

“ Làm gì, tra xét cũng không tới giờ này chứ? Chỗ chúng tôi tuyệt đối không có bất kỳ hoạt động phạm pháp nào, không tin anh cứ vào mà tra.” Tên bảo an mắt tí hi chạy rằ, nhận ra Thành Cương, có vẻ chẳng sợ gì:

Giản Phàm nhìn mắt tên này liền hiểu vì sao được gọi là Mơ Hồ rồi.

“ Vụ án khác, tìm bọn mày tìm hiểu tình hình.”

“ À, mời mời, một thời gian rồi anh chưa tới.” Mơ Hồ tỏ ra hết sức ân cần khách khí:

“ Cương Pháo, mày tới đây rồi à?” Giản Phàm hỏi nhỏ:

“ Đội mình có ai còn chưa tới chứ?”

“ Vãi, không phải là mày tới bán dâm kiếm chi phí sinh hoạt chứ?”

“ Em cũng muốn bán, nhưng không ai muả, Oa ca, nơi này múa cột, múa thoát y là số một thành phố.”

“ Hả?” Giản Phàm lửa giận bốc cao ba trượng, hung dữ nói:” Cái thằng này, uổng công anh chiếu cố mày, chuyện hay như vậy sao không gọi anh.”

“ Không phải chứ? Oa ca, bọn em cô đơn tịch mịch mới tới đây tìm vui, anh có chị dâu rồi còn thích chỗ này à?”

“ Nói thừa, không bỏ tiền được xem miễn phí thì có ai không muốn, anh mày chưa được xem múa thoát y đâu đấy.”

“ Hì hì, thế lần sau em gọi anh.”

Hai người đi thẳng vào phòng bảo vệ, vừa mới ngồi xuống trải mấy tờ phác họa ra thì Mơ Hồ khúm núm với Giản Phàm:” Anh tên là Giản Phàm phải không ạ? Sếp lớn của bọn em tìm anh.”

“ Tôi biết à?”

“ Dạ, Sếp biết anh ạ.”

“ Được rồi, dẫn đường, Cương Pháo, tự lo nhé.” Giản Phàm nhìn Tiêu Thành Cương hồ nghi gật đầu chẳng nói đi theo Mê Hồ, tới một gian phòng treo biết giám đốc, bên cạnh là phòng giám sát, xem ra hệ thống bảo vệ ở đây không tệ, chỉ cần có người tới là biết hết:

Vừa mới vào liền ngớ người, cứ nghĩ là Đường Đại Đầu, không ngờ là một nữ nhân hoàn toàn xâ lạ, rất xinh đẹp quyến rũ, hoặc có thể nói là rất hồ ly tinh trời sinh.

Cùng lúc đó ở khách sạn Hán Đình, 11 giờ sáng.

Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân vừa mới lái xe trở về đội thì nhận được báo án của đồn công an đường Văn Hóa, lại là một vụ dụ cướp, nhưng lần này chơi to rồi. Một vị tổng giám tài vụ của nhà máy điện phương nam bị cướp, hơn nữa còn mang theo hợp đồng quản trọng, vốn tới ký hợp đồng mua than, chuyện đã đưa lên thành phố, nghe nói phó cục trưởng Tiêu và thư ký trưởng thành ủy cũng ra mặt. Lục Kiên Định kêu khổ không thôi, vội vàng dẫn đội tới hiện trường.

Khách sạn có 18 tầng, khi Lục Kiên Định tới nơi thì đại đội hình sự số 3 đã có mặt, chụp ảnh, kiểm tra hiện trường, một đám cảnh sát đeo găng tấy trắng quây quảnh gian phòng thương vụ làm việc, bên ngoài không ít khách vây quảnh chỉ trỏ bán tán. Khi giế đám đông đi vào, từ gian phòng bên cạnh, phó cục trưởng Tiêu gọi Lục Kiên Định vào, một đám lãnh đạo đang ngồi đó.

Hồ Lệ Quân xem hiện trường, không khác gì bức ảnh hiện trường khác, chăn trên giường bị vén một góc, các chỗ khác vẫn còn ngăn nắp. Phàm là ở hiện trường tìm thấy vật chứng đều có tấm biển nhỏ để đánh dấu, nhưng nơi này không có, chỉ trong gian vệ sinh là có hai cái, xem ra giống nơi khác, không có chút manh mối nào.

“ Tiểu Ngô, người bị hại đâu?”

“ Phòng kế, đang lấy lời khai.” Cảnh sát chụp ảnh trả lời:

Bình Luận (0)
Comment