Hồ Lệ Quân gõ cửa đi vào, cảnh sát đội 3 đều nhận ra cô, biết đội trọng án đã tiếp nhận vụ này, đánh mắt về bên cạnh. Người bị hại ngồi đó, ánh mắt suy sụp, tóc tai bù xù, xem chừng vì đánh mất văn kiện quản trọng của công ty nên vò đầu ra bộ dạng này. Một nhân viên y hộ, là pháp y của đại đội 3, đang thu dọn đồ, chắc là đã lấy mẫu nước bọt và máu rồi.
“ Tình hình thế nào?”
Viên cảnh sát trả lời với giọng chán nản:” Cơ bản cũng không mấy vụ án trước, thủ pháp gây án giống nhau, lừa lấy lòng tin của người bị hại, cùng về tới khách sạn, sau đó là ngất xỉu. Pháp y Trần tìm ra dấu kim sau gáy, đoán chừng là bị tiêm, nhưng anh ta cũng không nói rõ được vì sao hôn mê, trước lúc hôn mê không đau, đồ đạc mất rất nhiều.”
Hồ Lệ Quân vừa nghe giới thiệu vừa nhìn người bị hại, chừng ba lăm ba sáu, tóc để kiểu giống mấy BTV của đài truyền hình TW, lọt vào mắt cô cảm giác thô bỉ không chịu nổi, trong đầu toàn những lời Giản Phàm nói trong cuộc họp. Trên đường về đội trưởng Lục cứ cười suốt, khen tuổi trẻ bây giờ đầu óc mới mẻ, dám nghĩ dám nói. Ngày cả Hồ Lệ Quân cũng thấy trong chuyện này thành phần nói đùa nhiều một chút, nhưng mà nhìn người bị hại, loại nam nhân này nếu như gặp phải nữ nhân tư sắc một chút ............. Thế
không phải nói cũng đoán được phần tiếp theo, khẳng định không khác gì đói khát lao tới, mà khả năng lắm chứ, cũng là người từng trải, cô lạ gì nữa, lời Giản Phàm đúng là lời vàng ý ngọc, cắt ngang lời kể của cảnh sát kia:” Pháp y Trần, chị kiểm tra miệng người bị hại cho tôi một chút.”
“ Được.” Nữ pháp y này tuổi kém pháp y Tạ bên đại đội một, còn khá trẻ, nghe thế ra hiệu người bị hại mở miệng rằ, soi đèn pin quản sát:” Ồ, có vài nốt thẫm, hai mé trong lưỡi ... Anh có bị bệnh răng miệng không?”
“ Không.” Người bị hại không hiểu:
Hồ Lệ Quân nén cười ra hiệu:” Pháp y Trần, mọi người ra ngoài một chút, tôi hỏi người bị hại vài câu riêng tư.”
Mấy người kia ngạc nhiên nhìn nhau rồi đi, người bị hại có chút thấp thỏm, Hồ Lệ Quân đóng cửa lại, tới gần nói nhỏ:” yên tâm, chúng tôi sẽ tìm lại đồ cho anh, bây giờ chỉ có hai người, chúng ta mô phỏng lại cảnh tượng khi đó được không?”
Người bị hại gật đầu.
Hai phút sau cửa "két" một tiếng, Hồ Lệ Quân đi nhanh rằ, gõ cửa phòng bên cạnh, vừa gõ một cái thì cửa phòng bật mở, hai người thiếu chút nữa va vào nhau. Lục Kiên Định kẹp cặp da, bực bội quát:” Làm gì mà vội vội vàng vàng.”
Nhìn một cái là biết bị trong kia ra kỳ hạn rồi, Hồ Lệ Quân đánh mắt vào phòng hỏi, Lục Kiên Định cười khổ giơ một ngón tấy lên, Hồ Lệ Quân nhíu mày:” Chỉ một tháng sao?”
Kỳ hạn này là thế, càng kinh động tầng cấp cao, kỳ hạn càng chặt chẽ.
“ Cô mơ à, một tuần.” Lục Kiên Định đấm tường, sau đó sáng mắt:” Hiện trường có phát hiện gì không, a, có phải không nhìn mặt cô là biết.”
Hồ Lệ Quân mím môi gật đầu.
Lục Kiên Định vớ được cọng cỏ cứu mạng, rối rít giục:” Vậy còn không nói mau.”
“ Nói làm gì, Giản Phàm nói hết rồi.”
“ Ý cô nói, chuyện đánh thuốc ... Chính là bôi vào ...” Lục Kiên Định choàng tỉnh, mồm há tới mức độ lớn nhất, mười phần, không, cả trăm phần không tin nổi, thủ pháp khó tin, tà môn hơn nữa là mấy tiếng trước lại bị người ta đoán rằ:
“ Chính xác.” Hồ Lệ Quân không cười nữa, nghiêm túc xác nhận:” Pháp y Trần vừa kiểm tra miệng người bị hại, cố nốt mẩn thẫm màu, khả năng là do thuốc quá mẫn mà rằ, hiện giờ thời gian đã trôi quả mười mấy tiếng, hàm lượng trong nước bọt khả năng không cách nào kiểm tra ra được. Trước kia chúng ta sơ suất ... Tôi đã đích thân hỏi người bị hại, dựng lại hiện trường như Giản Phàm nói, không sai chút nào ... Tôi đã an bài pháp y Trần dẫn người bị hại tới bệnh viện kiểm tra, giờ chúng ta cho người kiểm chứng với 13 người trước đó, hỏi được bao nhiêu tốt bây nhiêu, nếu quả thực đúng như Giản Phàm nói thì thuốc, nguồn gốc thuốc, nơi cung cấp, rất có khả năng sẽ là manh mối trực tiếp nhất phá vụ án này.”
“ Tốt quá, tốt quá, mau lên, tranh thủ từng giây từng phút, tôi an bài ngay.” Lục Kiên Định luôn mồm khen hay, đi nhanh về phía cầu thang máy:
“ Đội trưởng, biện pháp này nhìn tựa thần bí, nói ra đúng là không đáng tiền, chúng ta đã phạm vào sai lầm chủ nghĩa giáo điều, một chi tiết nhỏ thôi, mấy người bị hại đã nói, chưa làm gì đã ngất xỉu, mà đánh thuốc thông quả đường miệng là đơn giản trực tiếp nhất, vậy mà bao nhiều người, bao nhiêu lâu không ai nghĩ rằ.” Hồ Lệ Quân đi theo sau nói:
“ Chú nhóc đó đúng là tà môn, rõ ràng trước đó không biết gì, vậy mà cô gợi ý vài câu là đoán ra ngay, chuyện đó mà nghĩ ra được, chứng tỏ đã làm chuyện này không ít.” Lục Kiên Định đang vui mừng, đùa một câu:
Người nói vô ý, người nghe có ý, Hồ Lệ Quân đột nhiên chột dạ nhìn Lục Kiên Định, hiển nhiên là nghĩ tới đêm đó, không khỏi có chút buồn cười, chỗ đó của mình cũng từng bị người ta ghé thăm, tuy chuyện quả đã lâu, mặt vẫn hơi nóng.
May, Lục Kiên Định lúc này có manh mối quản trọng, mừng như hoa nở, căn bản không để ý nét mặt Hồ Lệ Quân thay đổi.
Cùng một vị trí, khác nữ nhân, hai mắt Giản Phàm cũng dừng ở đó.
Chỗ nào? Chỗ đó ấy, chỗ mà sinh ra suy đoán ấy.
Mê Hồ đi rồi, nữ nhân kia rất phóng khoáng đi tới đón khách, chiếc áo dệt kim cổ chữ V rất sâu, chỉ thấy một mảng trắng xóa, hai ngọn núi nhô lên như ngọn Hỏa Diệm Sơn làm Giản Phàm nhìn suýt lòi tròng, từ khe hở có thể thấy áo lót sa-tanh đen mỏng gợi cảm, thân trên là màu tím, dưới là quần dài màu đen thêu hoa cầu kỳ. Vừa ngồi xuống, nữ nhân đó đã ân cần rót nước, nhìn từ giầy cao gót, đôi chân dài, vòng eo gọn gàng, chiếc cổ trắng, cả bờ lưng từ trên xuống dưới là một đường cong chữ S hoàn mỹ, cách khá xâ ngửi thấy mùi nước hoa đậm mà không gắt mũi, giống như rơi vào cả vườn hoa nở rộ. Mơ mơ hồ hồ hai cánh tấy trắng nõn nà đã đưa tới trước mặt, vừa định cám ơn, bắt gắp đôi mắt biết nói nãy giờ nhìn mình chằm chằm ...
Mẹ ơi, nữ nhân này mà đi gây án, căn bản không cần dùng thuốc, cởi được một nửa là mình xỉu rồi.
Nhưng đó còn chưa phải chỗ đáng chú ý nhất của nữ nhân này, mà là đôi mắt.
Có người nói, thứ biết nói nhất của nữ nhân không phải miệng, mà là đôi mắt.
Giản Phàm hiện giờ hết sức tán đồng với câu nói đó, nữ nhân ở phía đối diện đang nhìn y với vẻ đầy hứng thú, đôi mắt nhung đen hút hồn người đó không rõ truyền đi thứ gì, như nhìn thấu bản thân, mà y giống như một cục sắt bị lực từ thu hút, hết sức vi diệu.
Mặt nóng rần, cảm giác này làm Giản Phàm lấy làm lạ, từ thời đại học trốn tiết, bỏ học, tán gái, bị gái tán, lừa ăn lừa uống, thi thoảng còn tham dự ẩu đả, toàn bộ những điều mà tuổi thanh xuân của một chàng trai nên trải quả thì Giản Phàm đều đã nếm trải, luôn cho rằng mặt mình đã dày hết cỡ. Hôm nay, cái cảm giác mặt nóng rần đã lâu mới quảy về, còn có chút lúng túng, tán tỉnh không biết bao nhiêu cô gái rồi cũng không xấu hổ vô cớ như chàng trai tân thế này, giống như đêm đầu tiên cùng Hương Hương, không cách nào tiêu trừ được sự hồi hộp ấy.
Tất cả đều tới từ đôi mắt kia.
Kinh nghiệm vô cùng phong phú, ví như y biết khi nữ nhân nhìn thẳng vào mình, đó là đang chất vấn, muốn từ khuôn mặt mình nhìn thấy đáy lòng, muốn từ lòng bàn tấy nhìn thấu linh hồn. Hay như khi một nữ nhân né tránh ánh mắt của mình, đó là đang che dấu, phát tín hiệu giữ khoảng cách. Nếu như liếc thoáng quả, đó là đang nói dối, nếu như liếc xéo mình, đó là khinh miệt, khi ngước nhìn là tôn trọng.