Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 163 - Chương 014: Nhất Tiếu Bách Mị Sinh.

Hắc Oa Chương 014: Nhất tiếu bách mị sinh.

Một đôi mắt đẹp có thể nâng khí chất của nữ nhân lên một bậc, cũng là cách cửa sổ một nữ nhân thể hiện vẻ đẹp nhất của mình.

Giản Phàm thấy, cánh cửa ở trước mắt như đang mở toang ra với mình.

Hai người cứ thế nhìn nhau, giống như đôi tình nhân say đắm, nhưng hiển nhiên quản hệ bọn họ không phải là thế, nên cảnh tượng này trở nên quái dị.

Giản Phàm nhận ra rồi, mình đỏ mặt xấu hổ là vì thế, đôi mắt nhìn chăm chú chứa chan tình cảm này chỉ có người yêu nhau mới có, ngày cả Hương Hương hiếm khi mới nhìn mình như vậy, giờ đột nhiên bị một người xâ lạ nhìn, lại là mỹ nữ, không mất tự nhiên mới là lạ.

Lòng liên hệ với địa điểm hiện tại của mình, trong lòng có vài phần hớn hở, thầm nhủ: Mẹ nó chứ, nữ nhân này vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mình, chẳng lẽ như Đường Đại Đầu nói, mình có vài phần tiềm chất làm mặt trắng?

Nhìn nhau giằng co tới một phút, mỹ nữ căn bản chẳng hề e lệ, mân mê ngón tắy, vẫn cứ nhìn Giản Phàm, tựa hồ định dùng mắt giao lưu thật. Rốt cuộc người bại trận là Giản Phàm, thấy đối phương không hề có ý định lên tiếng, đành phải nói:” Cô đừng nhìn tôi như thế, khiến tôi làm cảnh sát mà tưởng mình làm trộm, chúng ta có quen nhau không?”

Mỹ nữ sau bàn làm việc khẽ nhoẻn miệng cười:” Đương nhiên là quen rồi.”

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn, rất trong, không êm ái chút nào, nhưng dễ nghe, Giản Phàm ngạc nhiên:” Không thể nào, trí nhớ tôi cực tốt, nếu đã nhìn thấy cô, chẳng định là không quên.”

“ Thế hả? Thứ bảy tuần trước, ở sân huấn luyện trường cảnh sát.” Mỹ nữ háy mắt nhắc nhở:

“ À, Đường Đại Đầu, cô ngồi ở ghế lái.” Giản Phàm vỡ lẽ:

“ Chỉ một thoáng mà anh nhớ ngày rồi, quả nhiên là trí nhớ tốt.”

Giản Phàm lòng đầy cảm xúc, nói không chừng đây là cải trắng bị Đường Đại Đầu gặm quả rồi, mình phải đàng hoàng chút, đừng để người ta chê cười.

Nghĩ tới đó áp chế trí tưởng tượng xuống, điều chỉnh lại tư thế, ngồi đàng hoàng. Mỹ nhân kia ngạc nhiên, chàng trai này vừa rồi có chút thất thố, nhưng đôi mắt trong veo, điều chỉnh lại cũng cực nhanh, không giống nam nhân tới đây mua vui, nhìn một cái là mắt đầy dâm dục, hận không thể lột trần mọi nữ nhân nơi này, còn chàng trai này, ánh mắt đúng là si dại, nhưng giống một người giám thưởng nghệ thuật.

“ Giản Phàm phải không?” Mỹ nữ liền có thiện cảm với chàng cảnh sát thêm vài phần:” Tôi quen không ít người ở đại đội một, Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương với cả đội trưởng của anh. Tôi từng nghe nói tới anh, nhưng mặt đối mặt thì hôm nay mới là lần đầu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chỗ này thế? Còn chưa tới giờ mà, Thịnh Đường 7 giờ tối mới diễn xuất, hoan nghênh ghé thăm, đơn vị trị an trong khu đều miễn phí.”

“ Chà.”Giản Phàm hiểu rằ, chẳng trách đám Thành Cương lại tới đây, lúc này không ngắm mỹ nhân nữa, còn có nhiệm vụ trên người, đi tới đối diện bàn làm việc, lấy ra bản phác họa nghi phạm:” Chúng tôi đang đi tìm nghi phạm của mười mấy vụ án dụ cướp, kiểm tra toàn bộ địa điểm giải trí trong thành phố. Hôm nay tôi tới đây vì công vụ, cô nhìn xem quả có ấn tượng gì không?”

Mỹ nữ hơi nheo mắt lại nhìn:” Bức tranh này quá trừu tượng, chỉ có vài nét phác họa, làm sao nhận rằ?”

Đúng là trừu tượng thật, vì nghi phạm quá giỏi hóa trang, cố ý che dấu bộ phận đặc trưng trên mặt, chỉ có thể góp nhặt tin tức từ lời khai của người bị hại tổng hợp thành, nên không trọn vẹn. Có lẽ là có nguyên nhâu sâu xâ là đám ngốc bị tinh trùng dâng lên não đó không chú ý tới đặc trưng của mỹ nữ.

“ Mặt trái xoan, rất xinh đẹp, tóc dài, tóc từng nhuộm xoăn.” Giản Phàm lặp lại lời Sử Tĩnh Viện:

Mỹ nữ cười khe khẽ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Giản Phàm trêu chọc.

“ Tôi nói có vấn đề gì sao?”

“ Anh xem, mặt trái xoan, xinh đẹp, tóc dài nhuộm xoăn ... anh đang nói tới đa phần nữ nhân phương đông hiện nay.” Mỹ nữ ngả lưng ra sau có chút lười nhác, dùng ngón tấy cuốn lọn tóc uốn quăn của mình:” Nếu nói như thế 99% nữ nhân của Thịnh Đường phù hợp, anh mà muốn tìm người tóc dài chưa uốn thì may ra có vài người.”

“ Đó là công vụ của chúng tôi, tôi phải hỏi, cám ơn cô. “ Giản Phàm sớm biết không có hi vọng gì rồi, quá mông lung:

Mỹ nữ cứ như sợ Giản Phàm thất vọng, nhẹ giọng an ủi:” Xin lỗi nhé, tôi đã dặn phòng bảo an giao cho các anh bản sao CMT của các phục vụ viên trong hộp đêm, ở đồn công an cũng có lưu trữ, các anh có thể tham chiếu, nếu như chuyện phát sinh ở Thịnh Đường, tôi sẽ toàn lực phối hợp. Cảnh sát và nhân dân cùng chung vai mà, hi vọng anh sớm ngày phá án.”

“ Chúng tôi tra cả tuần rồi, không tra ra gì cả. “ Giản Phàm cười khổ:

“ Thế à? “ Mỹ nữ kẹp một tấm danh thiếp, khách khí dùng hai tấy đưa cho Giản Phàm, cặp mắt câu hồn liếc một cái: “ Đáng tiếc chúng tôi cũng không giúp gì được anh, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì anh cứ tìm. Có án cần giúp, chúng tôi tận lực.”

Giản Phạm nhận lấy danh thiếp, nhìn lướt quả, tên rất là quái dị:” Tằng Nam? Mộc sinh từ phương nam, nên gọi là nam! Cô không phải là người Đại Nguyên.”

“ A.” Tằng Nam ngạc nhiên:” Anh nói ra được câu này không phải đơn giản, rất hiếm đấy. Nhưng tôi là người Đại Nguyên, mẹ tôi là người phương nam, khi đặt tên cho tôi có nói câu này.”

“ Ông nội tôi am hiểu Trung Y, hình như lấy từ cuốn Bản thảo cương mục, nói chất gỗ phương nam tốt, cho nên mới có câu đó.”

Tằng Nam đưa tấy gạt nhẹ mấy sợi tóc vương trên trán, một động tác đơn giản cũng quyến rũ động lòng người đến cực điểm. mỉm cười:” Cám ơn anh.”

“ Cám ơn tôi?”

“ Đúng vậy, anh biết tôn trọng người khác, không giống rất nhiều người hiện giờ, đặt biệt là cảnh sát.”

Thấy Tằng Nam chỉ chỉ, Giảm Phàm cúi đầu nhìn, thì ra mình dùng hai tấy nhận danh thiếp, nghiêm mặt nói đùa:” Cô nói đúng đấy, tôi không giống những cảnh sát khác, tôi chưa vào biên chế chính thức.”

“ Hi hi, anh thật hài hước.” Tằng Nam vừa cười một cái, phải nói thật sự là quyến rũ đến thấu tâm can, đã có đôi mắt tựa như có thể câu hồn hút phách; lại kết hợp với giọng nói yêu kiều mang theo một chút nũng nịu kia, còn vóc dáng nóng bỏng, thực sự có thể giết người không dao, hết sức đường hoàng đưa tấy rằ:” Số điện thoại của anh.”

“ À, xin lỗi, chúng tôi chưa làm nổi danh thiếp.” Giản Phàm phải cố gắng lắm mới quản được cái mắt không nhìn linh tinh, Tằng Nam đưa tới bút chì, liền viết điện thoại trực ban trong đội lên bức tranh, vừa viết vừa nói:” Cô giữ lại bức tranh này, nếu như có phát hiện gì, xin hãy gọi điện cho đội chúng tôi.”

Tằng Nam thấy là số điện thoại cố định, đẩy bức tranh về, mắt lãng đãng tràn ngập ý xuân:” Này, tôi đưa anh số di động, anh cũng nên để lại cho tôi số di động chứ.”

Giản Phàm nghĩ cũng không phải vấn đề, viết số di động của mình vào.

“ Nếu không phát hiện ra nghi phạm, vậy có thể gọi điện cho anh không?” Tằng Nam chợt mập mờ hỏi:

“ Đương nhiên là có thể rồi.” Giản Phàm cười, cười rõ ngốc, không thể phù hợp, đi tra án mà tra ra ái muội thật không nên:” Vậy tôi cáo từ.”

“ Tôi tiễn anh. “ Tằng Nam thuận tấy cầm túi sách lên:

Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy đi xuống lầu, gọi Thành Cương, tên này khi từ trong phòng bảo an chạy ra thì áo phồng lên, xem ra thu hoạch kha khá rồi, cười toét miệng. Bốn người tạo thành đội ngũ kỳ quái, Mê Hồ và Thành Cương đi trước, Giản Phàm và Tằng Nam theo sau.

Không ngờ khi lên xe rồi, Tằng Nam cũng ngồi cùng, vui vẻ nói:” Hai vị, không ngại đưa tôi đi một quãng chứ? Tới trung tâm thương nghiệp Ngũ Nhất.”

Tiêu Thành Cương e là vừa được đấm mồm đấm miệng, không đợi Giản Phàm lên tiếng đã quảy đầu lại cười rõ nịnh bợ:” Không sao, không sao, chị Nam khách khí làm gì?”

Giản Phàm lườm Thành Cương, chưa bao giờ thấy thằng này văn minh như thế, khởi động xe rời Thịnh Đường, nhiệm vụ ngày hôm nay đã kết thúc. Đi không lâu đã tới TT thương nghiệp Ngũ Nhất, dọc đường Tằng Nam thuận miệng hỏi han vài câu, xem ra rất quen thuộc đại đội một, xuống xe rồi vẫy tắy, Thanh Cương còn hạ cửa kính xuống thò đầu ra vẫy tấy mãi tới khi không thấy bóng người nữa mới thôi.

Bình Luận (0)
Comment