Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 171 - Chương 022: Ai Thông Minh, Ai Ngu Ngốc?

Hắc Oa Chương 022: Ai thông minh, ai ngu ngốc?

Tương Địch Giai thở mạnh, đồi ngực nhấp nhô với tần suất ngày càng cao, Giản Phàm cứng đầu hơn cô ngh ĩ cả chục lần, cứ tiếp tục thế' này hai người có lẽ lại xung đột, đành phải nhân nhượng một bước, nếu không như mấy lần khác ý tốt làm thành chuyện xấu, chẳng vui vẻ gì: “ Được, cậu đã sống chết không chịu, tôi không miễn cưỡng nữa, có điều ... sau này nếu hối hận, có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào.”

“ yên tâm, tôi không tới tìm chị đâu, chúng ta đi được chưa? “ Giản Phàm thở hắt rằ, phía trước là mỹ nữ xâ xôi không thể với tới, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, đó là một loại dày vò, cho dù Giản Phàm không hề ảo tưởng phát sinh điều gì với Tương Địch Giai, nhưng vẻn vẹn là cảm giác đã khiến người ta không thoải mái, không tiếp xúc vẫn tốt hơn:

Câu nói này làm tinh thần Tương Địch Giai đi xuống hẳn, có chút rầu rĩ nói:” Tôi khiến người ta ghét vậy sao?”

“ Không phải, không phải, là vì tôi không muốn gây thêm phiền toái cho chị, tránh chị thấy tôi lại thấy áy náy, mang gánh nặng tâm lý.” Giản Phàm muốn đập đầu vào tường, cả hai đều có ý tốt cho đối phương, vậy mà cuối cùng luôn chẳng có ai vui vẻ:

Xung quảnh Tương Địch Giai không thiếu anh chàng độc thân giàu có, nhưng mỗi người bọn họ làm việc gì đều mang tính mục đích quá cao, chẳng khác nào phiên bản của anh cô, còn người trước mặt, không ngờ rất có khí cốt, hoặc nói theo cái nhìn của thời đại kim tiền này là ngu xuẩn, đần độn, trong mắt cô lại là ngốc tới đáng yêu.

Hiện giờ nhà hàng lẫn khách sạn đều kinh doanh khởi sắc, món thịt ngâm mỗi ngày thu cả đống tiền, còn cả cái xưởng chỉ lãi không lỗ này của cô, đều liên quản tới Giản Phàm. Cô luôn muốn vì Giản Phàm làm cái gì đó, có lẽ có thành phần gánh nặng tâm lý trong đó, nhưng giờ xem rằ, mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Theo cầu thang sắt đơn giản đi xuống lầu, cả hai đều không nói thêm gì nữa, bước chân Giản Phàm không có vẻ gì là ngập ngừng lưu luyến. Tương Địch Giai thở dài rời khỏi xưởng, lên xe rồi, không nhịn được hỏi:” Giản Phàm, cậu không muốn tiền, không muốn cơ hội, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”

Lại thế nữa, hai người ở hai thế giới khác nhau, lối suy nghĩ quá khác nhau, Giản Phàm đau đầu nói:” Tôi không muốn gì cả, người cố chấp không phải tôi, mà là anh em chị.”

“ Anh em tôi?” Tương Địch Giai có chút khẩn cẩu:” Chúng ta đừng dây dưa ở chuyện này nữa được không?”

“ Chuyện không đơn giản như vậy đâu, chị Tương, bất kể anh chị ra sao, tôi biết chị thật lòng, nhưng tôi vẫn phải nhắc chị một câu. Số thịt ngâm ở tầng hai sắp tới giới hạn rồi, tôi không dọa chị đâu, sao không chịu tin tôi?” Giản Phàm không nhớ mình nói chuyện này bao lần nữa, hơi bực tức:

“ Chuyện này tôi đã nói với anh tôi mấy lần rồi, nhưng anh ấy không tin, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, ba chiếc máy làm lạnh công suất lớn, bốn bể giảm nhiệt cũng đã làm xong. Các nhà dinh dưỡng thiết kế bảy phương án giảm nhiệt, cho dù là trời nóng nhất cũng có thể khống chế ở 10 độ C, không đạt được tiêu chuẩn 5 độ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chuyện này anh tôi cũng đã thông báo cho đối tác để họ có biện pháp ứng phó, hẳn là không có vấn đề. “ Lợi ích đã nắm trong tắy, ai mà muốn buông rằ? Điều Tương Địch Giai không dám nói là thị trường còn đang không ngừng mở rộng, một công thức thịt ngâm thôi đem lại thu nhập gần bằng một nửa khách sạn Cửu Định:

“ 5 độ? Sao chị biết tiêu chuẩn 5 độ.” Giản Phàm nghe thấy một chữ, giật nảy mình, đáng lẽ không ai biết mới đúng, biến sắc hỏi: “ Ai nói thế? Là Hương Hương sao?”

Tương Địch Giai đưa tấy che miệng, biết mình lỡ lời rồi, lén lén nhìn Giản Phàm giống như trộm, ngượng ngùng gật đầu thừa nhận.

Cô biết cái tên đó, là tên thân mật của cô bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn của Giản Phàm, hai người chưa bao giờ nhắc tới cái tên này hay chuyện liên quản, lòng mơ hồ cảm giác, khoảng cách giữa hai người không chỉ có chuyện bí phương kia, mà còn thêm cả cái tên đó.

“ Mọi người bị làm sao vậy hả? Tin lời Hương Hương hơn tôi? “ Giản Phàm còn nói được gì nữa đây, quản hệ giữa Hương Hương và Hà Phương lộ rất tốt, chắc là không giữ được mồm rồi: “ Chị Tương, chị có biết Hương Hương nấu mỳ gói mà cũng có thể làm cháy nồi không? Chị bảo cô ấy nấu cơm, cô ấy sẽ hỏi là cho gạo hay cho nước trước, cô ấy không hiểu chuyện này đâu. Vốn tôi đã không muốn có dính dàng gì ở chuyện này nữa, nhưng chị khăng khăng như thế, tôi nhắc chị, dù chị có dùng cách thức giảm nhiệt gì cũng thế mà thôi, tới lúc xảy ra chuyện rồi, tôi cũng không giúp gì được. Từ mùa đông năm ngoái cho tới giờ, bọn chị kiếm không ít rồi, dừng mấy tháng, tới quả thu làm cũng không muộn, tiền trên đời này nhiều như thế, cứ nhất định muốn vơ hết vào túi sao? Chị đừng phí tâm tư trói buộc tôi vào chuyện này nữa, nếu tôi có thể giải quyết được, đừng nói 30 vạn, mà 300 vạn tôi cũng dám cầm. Nhưng tôi không giải quyết được, tôi cầm thế nào? Tới khi có vấn đề, chị bảo tôi ăn nói ra sao? Chị thực sự nghĩ tôi ngu xuẩn như vậy à? Không, tôi đơn thuần chỉ là chưa đánh mất lương tri thôi.”

Tương Địch Giai nghe câu cuối cùng của Giản Phàm không khỏi sợ hãi: “ Thực sự đáng sợ vậy sao?”

“ Còn hơn cả thế nữa, tôi lấy cho chị một ví dụ đơn giản, đó là làm dấm, riêng dấm của tỉnh ta đã không dưới 30 loại, hơn 100 thứ thành phẩm, khác biệt nhau chủ yếu ở nhiệt độ, cho dù dùng nguyên liệu giống nhau, lên men ở nhiệt độ khác nhau sẽ cho vị hoàn toàn khác nhau. Làm nước tương cũng thế, giảm nhiệt độ thì dễ, nhưng giữ được nhiệt độ ổn định thì không dễ, khi xảy ra vấn đề, ngày cả vấn đề ở đâu cũng không biết mà tìm, ví như nửa trên không sao, nhưng nửa dưới thối, xung quảnh không sao, nhưng ở giữa vứt đi. Một phần thối, cả chum vứt đi, chum thối không dùng lại được ... Vẫn câu nói đó, tôi lấy 5 vạn là nhiều rồi, tôi không thèm biết mọi người kiếm được bao nhiêu, tương lai có chuyện đừng tìm tôi.” Giản Phàm đã nói hết nước hết cái rồi, nhưng y càng nói, người ta càng không tin, cho y có dụng ý khác, ức không chịu nổi:

Tương Địch Giai là cô đại tiểu thư tấy không dính nước, làm sao hiểu nổi: “ Cậu càng nói tôi càng mơ hồ.”

“ Chính là thế đấy, chị không hiểu, anh chị không hiểu, cả Hương Hương cũng không hiểu, vậy ai hiểu? Chỉ có cha tôi và tôi, cha tôi nghiên cứu hai mấy năm, tôi cũng giúp cha tôi mười mấy năm trời, nhưng lời của người hiểu nói ra thì mọi người lại coi là ngu ngốc, thế là sao?” Giản Phàm đấm mạnh vào bảng điều khiển:

Thấy Giản Phàm đã nổi giận, Tương Địch Giai không tranh luận nữa, khởi động xe đi tiếp, dọc đường định mở miệng mấy lần, nhưng không biết phải nói từ đâu.

Cách khách sạn Cửu Đỉnh không còn xâ nữa, không bao lâu đã tới bãi đỗ xe quen thuộc, khách sạn Cửu Đỉnh nằm ở ngoại ô, không được xâ hoa như các khách sạn 5 sao, nhưng hơn ở chỗ không gian tĩnh mịch, cảnh sắc đẹp đế, bố trí cầu kỳ, đặc biệt là cuối xuân, khắp tầm mắt là một màu xanh biếc đầy sức sống của cây cối, hết sức dễ chịu, cực kỳ phù hợp cho những người muốn đi du lịch, nghỉ ngơi.

Có điều nơi này là tâm bệnh của Giản Phàm, từng xảy ra không ít chuyện chẳng vui vẻ gì, đôi khi không muốn quảy lại. Tương Địch Giai dừng xe rồi, hai người đều tâm sự, không ai muốn xuống xe, không khí im ắng tới nặng nề.

Rốt cuộc Tương Địch Giai phá vỡ im lặng:” Anh tôi hôm nay ở đây, hay là chúng ta lên đó một chút?”

Giản Phàm chơi luôn một câu:” Không hẹn trước, không hứng thú.”

Tương Địch Giai nhìn cái bộ dạng bất cần đời của Giản Phàm chỉ muốn nhéo y một cái thật đau, biết không có cơ hội hòa giải nữa, thở dài: “ Giản Phàm, tôi tin cậu muốn tốt cho tôi ... Mặc dù cậu luôn từ chối ý tốt của tôi, nhưng tôi không trách cậu, tôi biết mâu thuẫn giữa cậu và Cửu Đỉnh không dàng tiêu trừ. Nhưng tôi không muốn chuyện đó ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tắ.”

Bình Luận (0)
Comment