Mỹ nhân như ngọc trước mắt, lời lẽ chân thành khẩn thiết , Giản Phàm lòng đầy mâu thuẫn và rối ren, hơi nghiêng đầu đi, giọng chướng tắi: “ Bạn? Chị đừng trêu bần nông nghèo khổ nữa, tôi không muốn trèo cao.”
Tương Định Giai giận dỗi nói: “ Vậy tôi trèo cao được chưa?”
Giản Phàm cứng rắn nói:” Chị dùng từ sai rồi, phải nói là chị hạ mình kết giao mới đúng, tôi nói thật đấy, tôi không muốn gặp chị nữa, chúng ta không cùng một tầng cấp. Nếu không vì cái công thức kia, tôi đoán tới tận bây giờ chị cũng chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt tôi, cái gì tôi cũng tin, chỉ không tin có bánh từ trên trời rơi xuống.”
“ Cái đồ vô lương tâm, rõ ràng là lần nào tôi cũng nhường nhịn cậu, cậu lại làm như mình chịu ấm ức.” Tương Địch Giai tức muốn khùng luôn rồi, nghiến răng nghiến lợi ghé tới: “ Cậu luôn mồm bảo mình nói thật, nhưng cậu khẩu thị tâm phi thì có. Cậu đã dám hôn tôi, chẳng lẽ còn không dám trèo cao?”
Giản Phàm né tránh ánh mắt của Tương Địch Giai, không ngờ Tương Địch Giai bạo dạn hơn y tương, xoay đầu y lại đối diện với mình, như nhất định muốn nhìn ra sự dối trá trong đó, làm Giản Phàm luống cuống:” Khi ... Khi đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“ Ngoài ý muốn, thật không? “ Ánh mắt Tương Địch Giai đột nhiên dịu xuống, bàn tấy như không xương vuốt ve mặt Giản Phàm, ánh mắt chuyển dần sang ôn nhu say đắm: “ Vậy có muốn chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa không?”
“ Tôi .. “ Giản Phàm ngây dại, Tương mỹ nhân gần trong gang tấc, cánh môi như mặt, đôi mắt khép hờ mê ly, một ngón tấy đặt lên môi y khẽ suỵt một tiếng, tựa hồ không cho y bao biện:
Cảnh tượng này giống như tiền tấu của KISS mà y đã trải quả không biết bao lần, quả nhiên Tương mỹ nhân khép mắt đưa cánh môi hồng nhuận tới, vì thế Giản Phàm cũng khép mắt đón.
Trước mắt hiện lên cảnh đêm lãng mạn đó, chỉ sợ một tiếng động nhỏ nhất cũng phá vỡ không khí lúc này.
Í ... Chưa chạm, lại đưa đầu tới thêm một chút nữa, vẫn chẳng có cảm giác gì, tấy Tương Địch Giai vẫn đỡ bên má mình, sao chưa hôn trúng? Mở mắt ra ngạc nhiên, Tương mỹ nhân vừa xong còn ôn nhu vô hạn đang nhìn mình với ánh mắt trêu ghẹo, thôi xong rồi, chột dạ quảy đầu.
Tương Địch Giai rất ưu nhã nắm cằm Giải Phàm quảy lại:” Tôi biết cậu muốn cái gì rồi, muốn chuyện ngoài ý muốn từ trên trời rơi xuống, cậu cứ nằm mơ đi. Hừ!”
Nói xong lấy túi sách xuống xe, Giản Phàm vẫn còn đần thối mặt tại chỗ, không biết phản ứng thế nào, Tương Địch Giai đi rồi lại quảy về, vỗ cửa xe hỏi:” Soái ca, cảm giác bị trêu ghẹo thế nào?”
Không được hôn còn bị trêu, Giản Phàm hất hàm vênh váo:
- Thích lắm.
“ Hi hi, vậy cậu thong thả tận hưởng ... Đợi tôi xuống rồi chúng ta lại tiếp tục.”
Tương Địch Giai quảy người đi về khách sạn, không nghe thấy cười, nhưng nhìn thấy một tấy che miệng với bóng lưng rung rung, khẳng định là cười tới mỏi hàm rồi.
Nhịn cười suốt cả dọc đường, Tương Địch Giai lên tầng 17, đến phòng anh trai ánh mắt vẫn lấp lánh tràn ngập ý cười, làm Tương Cửu Đỉnh hồ nghi: “ Giai Giai, có chuyện gì mà em vui thế?”
“ Không có gì, nhớ tới một chuyện vui thôi. “ Tương Địch Giai che dấu, rồi nghiêm túc:” Anh, anh nên cân nhắc lời Giản Phàm, cậu ấy không dọa đâu.”
“ Ài, sao vẫn lại là chuyện này nữa, đã xong mấy tháng rồi mà? Sao, tên nhà quê đó tới quấy nhiếu em à?” Tương Cửu Đỉnh khó chịu, thằng nhãi nhà quê đó đúng là không biết điều, dây dưa không dứt, định cóc ghẻ ăn thịt thiên nga?
“ Không phải, em quấy nhiếu cậu ấy, vừa rồi em ở cùng cậu ấy.” Tương Địch Giai nói tới đó lại không nhịn được cười:
Tương Cửu Đỉnh tiếp tục làm việc rõ ràng chẳng coi vào đâu:” Vẫn nói khống chế nhiệt độ không tốt sẽ làm thối chum chứ gì?”
“ Vâng.”
“ Thế mà em cũng tin à, Giai Giai, em quá lương thiện rồi, ai cũng có thể lừa em được, tên đó rõ ràng chỉ là mất cân bằng tâm lý mà thôi. Thời gian trước thì nói tâm kết ở chuyện tên La gia, rồi chuyển sang nhiệt độ ... Nếu không phải chúng ta và Lưu Hương Thuần có ước định từ trước thì không biết y lắm trò quảnh co như thế. Em còn đi tìm y, Giai Giai, anh thấy thằng đó có ý đồ không tốt đâu.”
“ Anh ...” Tương Địch Giai giận dỗi dài giọng gọi:
“ Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện làm ăn mua bán là thế, giao tiền nhận hàng, không hối hận, lời lãi không được oán ai. Giai Giai, em nghĩ chúng ta có cả một đội ngũ nghiên cứu, chẳng lẽ phương án giải quyết khoa học tân tiến lại kém một cái quán nhà quê?” Kiếm được nhiều rồi, hé tấy lọt ra ít cho người tắ, hắn cũng chẳng ngại, Tương Cửu Đỉnh thấy em gái không vui thì dỗ dành:” Em đừng cho rằng anh ác với Giản Phàm, vấn đề không phải ở anh, mà là xã hội này, với tài năng của cậu tắ, nếu ở các nước phương Tây cởi mở hơn, rất có thể cậu ta đã thành đầu bếp danh tiếng được trọng vọng, nhưng ở đây cậu ta lại đi làm một cảnh sát quèn, đó có phải lỗi của anh đâu.”
“ Anh đừng bao biện, nếu khi đó anh nhận cậu ấy vào Cửu Đỉnh làm việc, cậu ấy không thành cảnh sát.” Tương Địch Giai băng tuyết thông minh, không dễ bị lời ma quỷ của anh trai quả mặt:
Tương Cửu Đỉnh day trán:” Giai Giai sao em cứ bênh vực cậu ta thế, cẩn thận, đừng để bản thân bị lún vào.”
Tương Địch Giai xì một tiếng:” Em lại chẳng ngốc, cậu ta cũng có bạn gái rồi, còn có ý kết hôn.”
“Kết hôn?” Tương Cửu Đỉnh cười khẩy: “Kết hôn với Lưu Hương Thuần ấy à, đó là cô gái thích theo đuổi cuộc sống tiểu tư sản, thích hưởng thụ, không phải là người chấp nhận làm vợ một cảnh sát quèn. Nếu không cô ta đã chẳng giấu cậu ta lén bán bí mật cho chúng tắ. Giản Phàm hết giá trị, cô ta sẽ kiếm nam nhân khác thôi.”
“ Anh đừng có mà coi thường nữ nhân bọn em, nam nhân kém một chút thì nữ nhân có thể đứng ra cơ mà, nữ nhân đâu nhất định phải dựa vào nam nhân. “
“ Đi hơi xâ rồi, quảy lại chủ đề, nếu cậu ta tới, anh mời khách, em muốn bồi thường cho cậu tắ, anh có ngăn đâu, cười cho anh xem nào.”
Tương Địch Giai ở giữa khó xử, chẳng biết nên tin ai:” Còn tới gì nữa, người ta đã nói rồi, không thèm dính líu tới chúng tắ.”
“ Thế à, sao anh nghe giống giọng điệu của em thế? Hồi nhỏ mỗi lần giận dỗi lại không thèm chơi với anh.” Tương Cửu Đỉnh cười ha hả:
“ Chẳng thèm nói với anh nữa, có chuyện thì đừng trách em không nhắc. Từ giờ trở đi, em với anh vạch rõ giới hạn.” Tương Địch Giai thấy lời của mình không được anh trai coi trọng, giận dỗi muốn bỏ đi:
“ Ha ha ha, vạch rõ giới hạn, vậy em phải trả tiền mượn của anh đi chứ? Còn cả tiền anh cho Giản Phàm, em định nuốt một mình à?” Tương Cửu Đỉnh vẫn ngồi im tại chỗ, gọi với theo:
“ Mơ đi, không trả, đó là tiền phí dịch vụ.” Tương Địch Giai đóng cửa lại cắt đứt tiếng cười sang sảng của anh trai:
Anh trai chiều chuộng và em gái hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng, tuy nói chuyện không hợp, nhưng không cắt bỏ được phần tình thân này, lựa chọn giữa một người ngoài và anh trai thì kết quả quá rõ ràng. Mặc dù cảm giác lời Giản Phàm là sự thực, nhưng từ nhỏ đã tin tưởng thần tượng anh trai, Tương Địch Giai cho rằng dù có vấn đề thật cũng không làm khó được anh mình.
Thuận đường quả phòng tài vụ lấy tiền, xưởng rằu sạch cơ bản dùng tiền khách sạn, phục vụ khách sạn là chính, làm việc cho trong nhà, tất nhiên chuyện gì cũng thuận tiện, giải quyết rất nhanh. Xuống lầu cái xe cảnh sát đỗ cách cửa không xâ biến mất không dấu vết, Tương Địch Giai tức giận rút điện thoại ra ... Có điều bấm số rồi mà không gọi, ném vào túi.
Bỏ, kệ cậu tắ, có lẽ trò đùa vừa rồi hơi quá, Tương Địch Giai thở dài, có cảm xúc không có nghĩa là thích, thích không có nghĩa là sẽ tới với nhau, hơn nữa hai người thực sự không cùng một tầng cấp.
Vẫy tấy gọi một chiếc tắxi, chẳng mấy chốc xe đi vào vành đai hai, biển xe mênh mông, không nhận ra được nữa.