Công việc bị mất, bạn gái bị nẫng tấy trên, tài khoản ngân hàng bị trộm, thêm vào huyết áp cao v..v..v.. Đó là những tâm sự điển hình của người thời hiện đại, còn chuyện gì phiền lòng hơn nữa? À, đơn giản, giống Giản Phàm, bị người ta lừa hôn.
Đừng nói có gì to tát, có gì mà phiền, đùa thôi mà, đùa lại, mắng vài câu là xong. Nhưng mà Giản Phàm thấy bẽ mặt vô cùng, vốn ở cùng với Tương Địch Giai đã luôn cảm thấy tự ti thuả kém, thế' nên mới tỏ ra dửng dưng không thèm để ý, giờ bị người ta nhìn thấu, sao dễ chịu nổi.
Cảm giác tổn thương, cứ nghĩ cô ấy nói " trên trời không có chuyện ngoài ý muốn " là ý gì? Là chuyện ở ngoài khách sạn Ngũ Châu kia không bao giờ xảy ra nữa đâu, cậu đừng ảo tưởng.
Tương Địch Giai càng cố bù đắp, cô càng bỏ nhiều tiền, Giản Phàm càng cảm thấy khoảng cách lớn giữa hai người, như hai đường kẻ song song chẳng bao giờ giao nhau, nếu không có chuyện kia khiến hai người khiến hai người sinh va chạm, Tương Địch Giai vĩnh viên là cô thiên kim nhà giàu có, còn y đứng ở xâ ngước mắt nhìn, rồi lo lắng chuyện nhà, chuyện tiền lương, đến cơ hội sinh ảo tưởng cũng không có.
Giống tuyên ngôn của lão tắm Hoàng Thiên Dã, vật chất là cơ sở của tình cảm, là đảm bảo cho gian tình, là điều kiện tất yếu của
tình một đêm. Nghe buồn cười, nhưng mà
thực là vậy, nhìn người ta rồi nhìn lại mình, xe là xe công, quần áo thì được phát, nhà chẳng biết ở đâu, chút tích góp trong tài khoản, chẳng bằng trang phục người ta mặc.
Giản Phàm làm cảnh sát nửa năm, đuôi vểnh càng cao, hôm nay bị một việc vô tâm của Tương Địch Giai làm hiện nguyên hình, quảy về thời mới tốt nghiệp đi đâu cũng bị người ta kỳ thị và xem thường. Bây giờ tuy khá hơn khi đó một chút, nhưng từ bản chất vẫn là rễ cỏ, chẳng quả có thêm cái mũ.
Tương Địch Giai cười đi rồi, Giản Phàm cũng từ trạng thái lâng lâng khi làm cảnh sát rơi xuống đất.
Đối diện với tiền, Giản Phàm vẫn rất tỉnh táo, thứ Cửu Đỉnh cho sặc mùi âm mưu, y mà nhận, sẽ có vô vàn phiền toái kéo theo. Cho dù Tương Địch Giai thật lòng muốn bồi thường cho mình, số tiền đó là bố thí, Giản Phàm không nhận.
Mẹ nói, gặp chẳng bằng không gặp, không gặp chẳng bằng vĩnh biệt, đỡ phiền lòng, ở cùng đám anh em nghèo của mình vẫn vui hơn, dám trêu mình, mình cho leo cây luôn, khỏi gặp lại.
Xe cảnh sát nổ máy, phóng đi không chút lưu luyến.
Mượn được cớ trốn đi chơi một buổi chiều, Giản Phàm tất nhiên không muốn về ngồi xem ảnh một cách vô nghĩa, thế là thuận đường tới khu khai phát thăm lão đại Tiết Hán Dũng. Bốn anh em trong phòng, Giản Phàm, Hoàng Thiên Dã, Phí Sĩ Thanh đều ham ăn ham chơi, cả đống tật xấu, chỉ có lão đại là có vị của nam tử hán đường đường, học tập cũng không tệ, tốt nghiệp xong vào một công ti địa ốc, hiện lên tới vị trí trợ lý chủ nhiệm rồi, còn dụ dỗ được một em gái bán nhà, đang sống hết sức có tư vị.
Tới văn phòng lão đại tán gẫu nửa ngày, không thẹn là người làm về địa ốc, văn
phòng sáng sủa sạch sẽ, lão đại mặc Âu
phục chỉnh tề thao thao bất tuyệt về xu thế địa ốc, nói liền một hơi cả tiếng đồng hồ, nói tới Giản Phàm lưng lạnh toát. Vốn tới đây để thăm dò xem mua nhà ở đâu rẻ một chút, có điều nghe nửa ngày không dám mở mồm, giá nhà cao hơn năm ngoái mấy phần, số tiền mà mình tiết kiệm ăn tiêu tích góp, chưa đủ mua cho Hương Hương một gian vệ sinh.
Con mẹ nó, tổn thương tự tôn quá mức.
Thôi thì đi thăm lão đại cũng phải đi thăm lão tắm cho trọn tình nghĩa, điều kiện của lão tắm tốt nhất trong số mấy anh em, nhà ở Đại Nguyên, ít nhất không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, vừa tốt nghiệp một cái là làm chuyện mình thích, mở một cái cửa hàng bán đồ người lớn cách cổng học viện sư phạm Sơn Bắc không xâ, làm ăn phát đạt lắm, cứ thứ sáu thứ bảy là bao cao su bán sạch bách.
Giản Phàm trước giờ vẫn không hiểu thứ này làm ăn kiểu gì, lão tắm mặt thô bỉ giải thích, học viện sư phạm nhiều nữ sinh, tài nguyên nhiều thì sản phầm người lớn tiêu hao nhiều, đón ý thị trường, thỏa mãn nhu cầu, đó là quy luật kinh tế ... Vừa giải thích vừa trêu Giản Phàm đi học chỉ biết ăn không chú ý tới bài vở.
Trách ai đây, mình học không đến nơi đến chốn thôi, quá muộn để hối hận rồi.
Ăn chực của lão tắm một bữa cơm, tới sân huấn luyện trút ba mươi viên đạn, tâm tình bị nữ nghi phạm và Tương Địch Giai làm hỗn loạn khôi phục được bảy tám phần. Trên đường về đội đi quả siêu thị giả Nhạc Phúc mới nhớ mình có 2 cái thẻ mua sắm của Thịnh Đường liền ghé vào. Đỗ tương Đan Huyện, một túi mỳ chính lớn, rượu giả vị, dấm cùng với ít giả vị nữa, đi quả đi lại vừa ngó hàng vừa đẩy xe, Giản Phàm mưu đồ coi như mua sắm cho bếp, sau đó về đội nộp hóa đơn xin thanh toán, thế là trong tài khoản lại có thêm ít tiền.
Coi như là góp thêm vài viên gạch cho ngôi nhà tương lai đi.
Lý tưởng và mục tiêu bây giờ của Giản Phàm thực sự thay đổi rồi, phải nỗ lực mua nhà, phải nỗ lực tiết kiệm tiền để cưới Hương Hương.
Khi đang mua sắm ngó nghiêng xung quảnh, Giản Phàm nhìn thấy một chuyện thú vị, ở khu bán đồ vệ sinh, một nam tử đeo kính không ngờ cẩn thận lựa chọn đồ dùng cho nữ, còn cùng phục vụ thảo luận cái gì mà có cánh, cái gì mà có lớp hút dày, cái gì mà hai lớp. Tới khi tính tiền, không ngờ tên đó đứng ngày sau lưng mình, đúng là mua mấy túi sách trong tắy, ài, chủ nghĩa nữ quyền ngày một phát triển, chẳng những nữ nhân trêu ghẹo nam nhân, giờ việc này cũng bắt nam nhân làm. Liên tưởng chuyện nhà mình, cảm giác cái xã hội này sắp quảy về thời mẫu hệ rồi.
Có điều chuyện này đụng tới sợi giây thần kinh nào đó của Giàn Phàm, nhất thời chưa nắm bắt được, chưa hình thành suy nghĩ rõ ràng, gạt bỏ về đội.
Vậy là một ngày trôi quả như thế.
Về đội rồi theo lệ mang đồ xuống bếp, miệng ngâm nga khúc hát huyện Ô Long, nhìn thấy đèn của phòng hội nghị vẫn sáng, tới gần nghe thấy bên trong cãi vã ồn ào gì đó. Chơi nửa ngày, thấy đồng đội vẫn làm việc, cũng áy náy, không về phòng nửa mà đi lên lầu.
Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương đều có mặt, Hồ Lệ Quân, Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh đang quây thành vòng tròn, còn cả người khác nữa, nhìn sắc mặt ai cũng khó đăm đăm là biết không có tiến triển gì.
Có điều Giản Phàm vừa mới đi vào, mọi người đồng loạt quảy đầu nhìn, ánh mắt bất thiện, giống như đám nạn dân nhìn địa chủ, Giản Phàm nghênh ngang về chỗ ngồi: “ Này các mỹ nữ, chưa thấy soái cả sao mà nhìn khiếp thế?”
Thái độ này không thể chấp nhận được, tức thì khơi lên làn sóng thù hận, Dương Hồng Hạnh lên tiếng trước tiên:” Giản Phàm, sao anh lại về, không đủ tiền thuê phòng à?”
Hả? Giản Phàm chưa kịp nói gì thì Lương Vũ Vân cười mỉa:” Mọi người xem, thái độ này rõ ràng là bị mỹ nữ cho GET - OUT rồi.”
“ Là tôi cho cô ấy leo cây, hừ.”
Mọi người cười rộ lên, không ai thèm tin, Hồ Lệ Quân và Sử Tĩnh Viện coi như giải lao thay đổi đầu óc, mỉm cười nhìn đám người trẻ tuổi đấu khẩu, nơi nào có Giản Phàm là không lo buồn tẻ.
Quách Nguyên chướng mắt chêm một câu: “ Giản Phàm, cậu giỏi đấy, chúng tôi tăng ca, còn cậu đi lãng mạn. Chúng tôi họp hành, cậu hẹn hò. Làm cảnh sát như cậu đúng là thiên cổ đệ nhất nhân.”
“ Anh có giỏi thì đừng về nữa.” Dương Hồng Hạnh tiếp lời, nói câu nào là ngập ngụa mùi thuốc nổ câu ấy:
“ Đúng thế, khinh bỉ nghiêm trọng ai đó.” Lương Vũ Vân phụ họa, mọi người bị vụ án làm ăn không ngon ngủ không yên, tất nhiên không chịu được Giản Phàm nhàn nhã như thế.
Giản Phàm mặt đau khổ:” Các anh chị em, mọi người vô lý quá rồi đấy, tôi hi vinh vì danh dự của cả đội, hi sinh cả buổi chiều làm việc, tốn tiền xăng xe ... Chị Hồ, tiền xăng do ai thanh toán thế?”
Mọi người chỉ làm khó Giản Phàm cho vui thôi, chẳng ai thực sự trách y,