“ Giản Phàm, lần này mà lại tìm nhầm người, bọn em bóp chết anh.”
Tiểu khu Hạnh Hoa dục ở khu Hạnh Hoa l ĩnh, dưới tòa nhà 23, trong chiếc xe van không có gì đáng chú ý, có người nghiến răng nghiến lợi nói.
Kính xe dán màng che nắng nên từ ngoài nhìn không rõ bên trong, còn trong xe, bốn cái đầu như trộm nhìn về phía cổng tiểu khu, lần lượt là Giản Phàm, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương cùng với Cửu Cương ở đồn công an Hạnh Hoa lĩnh phối hợp điều tra.
Giàn Phàm mặt mày rầu rĩ, hai ngày rồi, phương hướng tra thuốc không tra người đúng là tìm được vài nghi phạm, nhưng làm người ta khóc không được, cười không xong. Tra người đẹp trai nhất là giáo viên của Đh Sơn Bắc, nhầm rồi; tra người trông dữ nhất lại là bác sĩ bệnh viện, lại nhầm; tra tiếp, một người trông như khắc chữ kẻ xấu trên trán, vẫn nhầm, người ta là cảnh sát tòa án của viện kiểm sát, thế là đội trưởng Tần phải ra mặt xin lỗi mới xong. Tra liền 5 người đều không liên quản, Tiêu Thành Cương theo chân Giản Phàm chạy liền 4 khu, 6 đồn công an, làm trò hề mấy lần, thế là chút ngưỡng mộ biến thành hận không thể đá vài cái cho hả giận.
Các nữ cảnh sát vốn có chút hoài nghi anh chàng nói chuyện toàn lạc đề này, thời gian càng dài mà chưa có đột phá, càng nghi ngờ tính chính xác của y, cán cân giữa thiên tài và thằng ngốc đang ngả về phía sau. Có điều bọn họ điều tra cũng không có đột phá, chẳng ai nói gì.
Tiêu Thành Cương càu nhàu xong tới lượt Quách Nguyên:” Không hiểu sao đội trưởng lại tin cái tên chỉ giỏi ăn như cậu, hôm nay lại phí công rồi.”
Giản Phàm không dám tranh cãi, nếu hai tên này mà cũng tạo phản nốt thì y thành tướng không quân mất.
Cửu Cương cười hì hì:” Giản Phàm, xem ra anh vẫn giỏi làm mất lòng người như xưa.”
“ Này mấy người anh em.” Giản Phàm cười khổ:” Hai ngày quả tôi mời mọi người ăn cơm mà còn chưa bịt mồm được à? Mới có ai ngày, mọi người thường xuyên theo dõi cả chục ngày mới bắt được người cơ mà.”
“ Lần này thì khác, cậu không hiểu cái rắm.” Quách Nguyên nhẫn nhịn rất lâu rồi, lần này bột phát:” Đây là phá án kỳ hạn, kỳ hạn biết không hả, Giản Phàm, cậu vào đội chưa được một năm thì biết cái mẹ gì, trong kỳ hạn mà không phá được án, chi đội và cục sẽ hạ đánh giá của đội chúng tắ, không bắt được người, không phá được án, cuối năm không tiên tiến thì cũng chẳng có thưởng gì hết. Cậu còn đem so sánh với bọn tôi, bọn tôi đi bắt tội phạm có chứng cứ, có nghi phạm, bắt được là sớm hay muộn. Cậu có cái gì, có mỗi cái chuyện bú vú mà dám bốc phét. Có biết vì sao đội trọng án đẩy vụ này cho chúng ta không, vì đây là vụ án không manh mối, chỉ có thể phá bằng vận may, không ai muốn nhận. Cậu ngu như lợn, nói cho sướng mồm để người ta có cớ đẩy vụ án lên đầu đội, ĐM, suốt ngày lẩn quẩn trong bếp thì biết cái chó gì mà chõ mồm vào.”
Con mẹ nó, ỷ già đời lên mặt, Giản Phàm tức lắm muốn chửi lại, nhưng người ta là tiền bối, đành nhịn, phá án lại còn quảy ra đánh chửi lẫn nhau thì càng không giải quyết được gì. Nhưng mà chuyện phá án còn dính líu tới bình xét cuối năm thì đúng là y không biết thật, Quách Nguyên nói hẳn không sai, tên này làm ở đồn bốn năm, tới đội hình cảnh ba n ăm, sớm thành tấy lọc lõi.
Thành Cương thấy Quách Nguyên chửi người như vậy hơi quá lời, tuy cũng giận Giản Phàm làm liên lụy mọi người, dù sao là anh em, là đồng hương, nói đỡ:” Dù sao cũng không có manh mối nào khác, biết đâu chúng ta lại phá án thành công?”
“ Phá án được thì sao? Đó là công chung của đội trọng án và đại đội một, sau đó là các đội cử người tham gia, là công tập thể hiểu không? Nếu không phá được án thì tội chụp lên đầu, một cái đánh giá năng lực nghiệp vụ không đủ là khiến vài năm không ngoi lên được rồi. “ Quách Nguyên lại chửi tiếp:” Mẹ nó Giản Phàm, lần sau đừng có mà lắm mồm, không phải việc của mình thì có biết cũng im mồm, đừng hại người khác.”
Giản Phàm đờ người quên cả giận:” Không phải chứ, hệ thống này đen tối vậy à?”
Cửu Cương xen mồm vào:” Đã bao giờ sáng sủa đâu mà chẳng đen tối, thế nên bọn tội phạm mới chuyên môn chọn chỗ giao giới các địa bàn gây án, vì chẳng ai muốn rước nợ vào thân hết, gặp án đẩy đi còn chẳng kịp. Giản Phàm, anh ăn nói khéo léo là vậy, sao cái kiến thức thông thường này lại không hiểu?”
Giản Phàm kiếm được chỗ trút giận:” Bà mày Cửu Cương, cũng mới làm cảnh sát vài tháng thôi mà béo như thế, mày chắc là làm ở đồn kiếm chác ghê lắm hả?”
Cửu Cương bộ dạng buồn bực bất đắc chí:” Kiếm được gì đâu anh, em quản hộ tịch, trừ dọa nạt đám công vụ viên ngoại lai, làm mấy giấy tạm trú thì có gì mà kiếm chác. À có, nếu mọi người mà đẻ vượt chỉ tiêu thì cứ tìm em, em mở cửa sau, làm hộ khẩu cho.”
Xem ra người ta còn thảm hơn mình, một đám người độc thân, vợ còn chưa có nói gì tới con, không biết đó là chuyện ngày tháng năm nào.
Tiêu Thành Cương theo dõi cổng, gọi khẽ:” Này, có người tới, xem có phải không? Giống lắm.”
Mọi người đồng loạt không nói nữa, tập trung chú ý, Cửu Cương giơ ảnh lên chuẩn bị so sánh ... Càng đi càng gần, khoảng cách chừng hai ba chục mét, đầu rẽ ngôi giữa chỉnh tề, mặc Âu phục, đúng là mục tiêu. Mấy người đã canh suốt cả ngày rồi, đánh mắt với nhau, mở cửa rằ, Quách Nguyên và Thành Cương đi đường vòng bọc sườn.
Giản Phàm giả bộ đi bình thường, đột nhiên như gặp được bạn cũ, mừng rỡ gọi:” Ái chà, ông chủ Đồng, đợi được anh về rồi.”
Nghi phạm ngạc nhiên đứng lại nhìn:” Anh là
Giản Phàm cười nịnh:” Anh nhìn kỷ lại tôi đi, anh quên ai chứ chẳng lẽ lại quên tôi à?”
Nghi phạm tới gần quản sát, nhíu mày hồ nghi:” Anh là ... Chà, xin lỗi nhé, tôi không nhớ rằ.”
“ Tôi biết anh quý nhân hay quên, anh xem cái này là hiểu ngay.” Giản Phàm thấy vòng vây đã hình thành, giơ phù hiệu rằ, thình lình quát lớn:” đồng Hải Bình, đã biết tội chưa?”
Người kia thất kinh xoay người chạy ngay, không ngờ va phải tường người, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương nhân lúc Giản Phàm thu hút sự chú ý đã một trái một phải đứng sau lưng rồi, đó là vì nghi phạm còn chưa rõ ràng, nếu không hai người đã đè xuống bẻ quặt tấy còng lại.
Một trái một phải không cho nghi phạm nói gì, Cửu Cương vừa lái xe tới là nhét vào ngay, lấy danh nghĩa mời hiệp trợ điều tra, đưa về nhà.
Hai ngày liên tiếp bắt nằm năm người, bây giờ mấy người bọn họ ngày cả còng cũng không dám tùy tiện dùng, có điều xét phản ứng vừa rồi, khả năng tăng thêm vài phần.
Nhà của nghi phạm ba phòng một sảnh, không phải khá giả lắm, mặt trời ngả về phía tây trải một màu hoàng kim rực rỡ, không có gì làm chứng cứ, lần này chỉ có thể là dò xét thôi, Cửu Cương mở miệng ra đã là:” đồng Hải Bình, từ tối quả tới giờ anh đi đâu, làm gì?”
Nghi phạm mắt láo liên ấp úng:” Ở nhà một người bạn.”
“ Bạn gì? Tên họ? Nhà ở đâu, làm việc gì? Nói rõ ràng, chúng tôi sẽ chứng thực.” Cửu Cương xem ra ở đồn công an học được không ít, thẩm vấn rất có dáng vẻ:
Một loạt câu hỏi làm nghi phạm ú ớ, không biết trả lời ra sao.
Giản Phàm đánh mắt ra hiệu, Tiêu Thành Cương ôm bụng la oai loái:” Ui da, đau bụng quá, nhà vệ sinh ở đâu.”
“ À, bên kia, phía trái cửa?” Nghi phạm chỉ:
Giản Phàm cũng kêu lên chạy theo:” Tôi cũng đi.”
“ Không được, để tôi, tôi cũng không nhịn được nữa.” Quách Nguyên kêu gọi với theo:
Đổng Hải Bình nhân ra chuyện không ổn, Cửu Cương đã vỗ bàn quát:” Tôi hỏi anh đấy, còn chưa trả lời tôi.”
“ Vừa rồi, anh hỏi cái gì?”
Bọn họ không có lệnh tra xét, đành phải dùng kế quyền nghi, hi vọng tìm ra được manh mối, phàm là vụ án tương tự, không phải cứ có tắng vật bày ra đó, có khi một chút manh mối để bám vào cũng là may rồi. Ba người kia phụ trách kiếm cớ tìm vật chứng, Cửu Cương thì phụ trách đặt ra câu hỏi thật điêu ngoa, làm loạn óc nghi phạm.