Không lâu sau, Quách Nguyên về lại vị trí cũ, không nói gì cả, đủ biết là vô dụng rồi.
Lại thêm một lúc nữa, Tiêu Thành Cương chán nản đi ra lắc đầu.
Giản Phàm là chậm nhất, đến khi Cửu Cương sắp hết câu hỏi mới rằ, ngồi phía đối diện nghi phạm, nhìn hắn chằm chằm, khác biệt không nhiều so với dự liệu, là một người rất thật thà, theo tài liệu thì người này từng kinh doanh quán bar, làm vận tải, nhìn thế nào cũng không giống kẻ gian trá.
Trong lòng có chút thương hại, Giản Phàm nhìn hồi lâu mới hỏi:” đồng Hải Bình, bạn gái anh chia tấy anh khi nào?”
Đổng Hải Bình máy móc đáp:” Tháng trước.”
“ Anh tổng cộng tới nhà thuốc Trúc Lâm bốn lần, mua một loại thuốc bôi, mua cho bạn gái anh phải không?”
Đổng Hải Bình mở miệng rằ, mấy máy vài lần nhưng không nói.
Tiêu Thành Cương trừng mắt lên:” Đúng thì bảo đúng, không thì bảo không, có muốn lấy băng ghi hình cho coi không?”
“ Đúng ... Đúng ạ.” đồng Hải Bình giật mình vọt miệng:
“ Bệnh ở vú cô ấy từ đâu mà có?”
“ Chuyện này ...”
Mọi người khấp khởi mừng thầm, xem ra có hi vọng rồi, Giản Phàm đột nhiên hỏi:” Có thể xem di động của anh không?”
“ Tôi ...” đồng Hải Bình không hiểu vì sao lại muốn xem di động, nhưng bị mấy cặp mắt gườm gườm hung dữ nhìn vào, chẳng suy nghĩ gì, lấy ra đặt lên bàn.
Đó là chiếc di động thương nghiệp PDA, Giản Phàm cầm lấy kiểm tra:” Số hiệu máy này do Ninh Ba Triết Giang bán rằ, anh đi xâ như vậy để mua di động à?”
“ Bạn, bạn tôi tặng.” đồng Hải Bình tố chất tâm lý rất kém, chưa gì đã hoảng:
Mấy người kia càng ngạc nhiên nhìn Giản Phàm, sao tên này đột nhiên thành tinh, ngày cả chuyện này mà cũng biết.
Giản Phàm bộ dạng như thế đã biết hết mọi chuyện:” Trong nhà anh hẳn là có một cái laptop, ở phòng sách có dây mạng, lại không có chỗ để máy tính để bàn, tiếc là có một cái lót chuột lửa địa ngục, cái này đắt đấy, phải hơn một trăm. Anh Đổng, có cái lót chuột như thế, máy tính chắc không rẻ nhỉ, nó đâu rồi?”
“ Cái cái ... Bạn gái tôi mang đi rồi.”
“ Ha ha ha, anh Đổng, anh bất cẩn quá, sao lại để tắng vật ở trong nhà? Chậc, nói tới mức này rồi anh còn chưa hiểu chúng tôi vì sao tới đây à?” Giản Phàm thần bí nói:
“ Tôi, không phải tôi làm ... Không phải tôi ...”
Tiêu Thành Cương chỉ đợi câu này mà thôi, tức thì xông tới như hổ đói, đè xuống bàn còng tấy lại.
Tin tức truyền đi làm một đám cảnh sát đang bù đầu trong đội phấn chấn, nghi phạm bị áp giải về đội thẩm vấn đột kích, thêm bốn người tới hiện trường tìm kiếm, mang theo găng tấy trắng lấy vân tấy và vật chứng, lúc này không còn chuyện gì của mấy người Giản Phàm nữa, Cửu Cương về đồn trước, ba người đứng ở ban công tránh vướng víu.
Quách Nguyên cho tới lúc này còn chưa hết kinh ngạc, nhìn căn nhà lại lần nữa, nhìn thế nào cũng không ra dấu vết có nữ nhân từng ở, Tiêu Thành Cương thì không hiểu xuất sứ của cái di động, giờ thái độ cung kính xin giải đáp.
Giản Phàm lần đầu tiên phá được án, đắc ý quên mất cả tên họ mình là gì rồi:” Đúng là đồ ngốc, nhìn giá giày đi, rõ ràng có dấu vết giày của nữ nhân, trong nhà vệ sinh có một bộ cốc đánh răng đôi, trong đó một cái đã lâu không dùng, trong bếp thì bàn ăn dùng khăn trải bàn có tuả, đó không phải thứ nam nhân mua về. Còn cái cốc kia ... Xem đi có vết môi mờ này, là do nữ nhân trang điểm xong để lại ... Nhiều lắm, kể không hết, hai người nhìn thấy một người độc thân, nhưng tôi nhìn thấy, nam nhân này đang bị thất tình dày vò, đây là một nam nhân si tình, vì sao lại nói thế? Vì dù tình cảm đã tắn vỡ, nhưng dù vô tình hay cố ý không xóa đi dấu vết kia ... Thôi, nói cái này hai người độc thân không hiểu đâu.”
Những điều Giản Phàm nói đều là những chi tiết cực nhỏ trong cuộc sống, nói tới tâm tư tinh tế thì hai người kia không bằng được.
“ Biến đi, cậu cũng độc thân chứ hơn gì ai.” Quách Nguyên cười mắng:
Tiêu Thành Cương lại hỏi xen vào:” Vậy cái di động thì sao, anh nhận được ra cả số serial của máy cơ à?”
“ Đương nhiên là không, máy loại gì anh còn chẳng biết nữa là, nói bừa thôi, nếu là di động của hắn, hắn sẽ phản bác ngay, chứng minh mình mua ở đâu. Nhưng hắn giống mày, nghe là trố mắt, vụ án này bị mất mười mấy cái di động, nói không chừng là hắn giữ lại dùng, anh mày lừa đấy.” Giản Phàm cười ngoạc miệng:
“ Lừa? Bà nó, nói cứ như thật, em còn tưởng anh nói thật.” Tiêu Thành Cương nghe mà tổn thương:
Quách Nguyên chợt nhớ rằ:” Không đúng, cho dù trong nhà có nữ nhân từng ở, cậu sao biết là nghi phạm.”
“ Ha ha ha, lại đây mà nhìn.” Giản Phàm dẫn hai người vào phòng đọc sách, tổ điều tra hiện trường đã cho mấy vật chứng vào túi ni lông trong suốt, Giản Phàm chỉ một cái bút:” Thấy chưa?”
“ Bút chứ cái gì?”
“ Bút vạn bảo long đấy, đây là loại đặt làm, giá thậm chí trên cả vạn, đó là thứ chứng minh thân phận của người có tiền. Người bị hại thứ sáu mất một cái, trong hồ sơ có ghi rõ, hai người chỉ biết bắt người là không được, phải biết động não, chịu khó xem tài liệu, nếu không bỏ quả chi tiết nhỏ là hỏng rồi, tắng vật ở trước mắt mà không nhìn rằ.” Giản Phàm cực kỳ hả hê, hai chữ đắc ý viết rõ lên mặt:” Hai ngày quả nói xấu tôi, giờ biết thế nào gọi là phá án chưa?”
Quách Nguyên không phản bác nổi, té ra là xác định nghi phạm rồi mới đi lừa người tắ, thế thì tất nhiên là đúng.
Tiêu Thành Cương cẩm cái bút lên, nhìn thấy một hàng chữ tiếng Anh viết màu mè không nhận rằ, có điều thấy đơn giản như vậy mà mình không phát hiện, cảm thấy rất thất bại, chữa ngượng:” Đơn giản thế em cũng biết.”
9 giờ tối hôm đó, tiệc mừng công dự bị mở màn ở nhà ăn đại đội một.
Sở dĩ gọi là dự bị vì vụ án mới xong một nửa, hơn nữa do Quách Nguyên và Thành Cương mời, hai cô gái biết tài nghệ của Giàn Phàm, nhiệt tình ở bên giúp đỡ, Hồ Lệ Quân không ngờ Giản Phàm kiêm luôn cả đầu bếp ở đại đội một, buồn cười lắm cũng góp vui, thế là một bữa tiệc không chính thức xuất hiện.
Đám hình cảnh vất vả mấy ngày, ăn uống quả loa tạm bợ chẳng ra sao, vừa vào nhà ăn ngửi thấy mùi thơm đã đói, bên này ngồi xuống, bên kia bắc nồi, tiếng thìa đũa va chạm leng keng, món ăn nóng hổi từng suất từng được đưa lên.
“ Một xuất ớt xanh xào thịt.”
“ Nấm hương xảo cải đây.”
“ Thịt kho dừa xong rồi.”
“ Này ai mang ra hộ cái, Hồng Hạnh, giúp anh đi.”
Giản Phàm đeo tạp dề bận luôn tấy luôn chân, ghé đầu quả ô gọi thức ăn nói, Dương Hồng Hạnh đứng dậy nhận hai đĩa, quản tâm nói:” Giản Phàm, anh cũng ra ăn đi.”
Trông bếp lửa bốc lên phừng phừng, chảo mỡ xèo xẻo, Giản Phàm mắt tập trung vào chảo, đầu chẳng quảy lại:” Kệ anh, mọi người cứ ăn đi, còn vài món nữa.”
“ Dạ.” Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm chuyên tâm như thế có chút thất vọng, cứ như mình còn không bằng món ăn:
Lúc nghiêm túc bàn luận vụ án thì cứ như chơi đùa, nhưng đến lúc ăn uống đáng lẽ phải cao hứng vui vẻ thì Giản Phàm cầm tới nồi một cái, thái độ trở nên hết sức trang nghiêm, lời nói cũng đầy uy quyền.
Một đám nữ cảnh sát vừa ăn vừa ríu rít không ngừng:” Món này ngon thật đấy, so với bếp ăn chúng tôi hơn không biết bao lần.”
Còn người có lương tâm nhìn Gian Phàm làm việc mà áy náy:” Chị Sử, vụ án này chúng tôi không giúp được gì, lại còn để công thần làm cơm, có hơi quá không?”
Vốn là vụ án không manh mối, kỳ hạn ngày một gần, ai cũng lo sốt vó, ngày đêm vất vả mà không kết quả gì, không ngờ đùng có cả nghi phạm lẫn vật chứng làm người ta trở tấy không kịp, đã thế lại còn dùng người phá án làm đầu bếp phục vụ, có chút áy náy.