Lương Vũ Vân nhanh mồm nhanh miệng: “ Không sao anh ấy là đầu bếp chuyên môn của đội chúng tôi đấy.”
Dương Hồng Hạnh che miệng cười: “ Đúng rồi, làm cơm chuyên nghiệp, phá án nghiệp dư.”
“ Thật á?”
“ Đúng đấy, các cô bịa à?”
Người đội hai kinh ngạc vô cùng, Lương Vũ Vân cười gian chỉ Sử Tĩnh Viện: “ Không tin à, hỏi chị Sử đi.”
Thấy Sử Tĩnh Viện gật đầu, hai cô cảnh sát đội hai thán phục: “ Oa, đại đội một ghê thật đấy, một đầu bếp cũng có thể đi phá án, vậy cần chúng tôi làm cái gì? Mà các cô thật có phúc, công tác có người làm, làm xong còn nấu cơm, sướng thế, hi hi ...”
Một đám nữ cảnh sát tụ tập với nhau, ăn nói táo tợn chả kém gì nam, hiểu ý ám muội trong đó cười rung cả người, Sử Tĩnh Viện tâm tình rất tốt: “ Nhà Giản Phàm mở quán ăn, trước kia trong đội không ai tới nhà ăn cả, giờ thì buổi trưa chẳng ai về nhà, không chỉ tài nghệ Giản Phàm cao siêu, cả tấy nghề bác Giang cũng nâng cao không ít.”
Đang nói chuyện thì Giản Phàm lại thò đầu ra bảo lấy thức ăn, cô gái đội hai hô: “ Soái ca, anh cũng ra ăn đi chứ? Mỗi chúng tôi ăn ngại lắm.”
“ Không sao. “ Giản Phàm cười vui vẻ: “ Tôi ăn thì ai làm cho các cô, yên tâm đi, đầu bếp không đói được đâu.”
Người mấy đội khác hối hận hết sức, không được phân tới đại đội một để hưởng thụ đãi ngộ này, than ngắn thở dài làm xung quảnh cười suốt. Chỗ ngồi của Hồ Lệ Quân đối diện với cửa sổ đưa thức ăn, thi thoảng nhìn Giản Phàm thò đầu ra lại buồn cười, vốn là vụ án đau đầu, không ngờ bị tìm ra nghi phạm đơn giản như thế, chỉ là nhìn Giản Phàm kiểu nào thì cũng không thấy giống cảnh sát, còn làm đầu bếp lại rất có vị.
Lại có vài người vào nhà ăn, Hồ Lệ Quân nhìn thấy Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên liền gọi mang thêm bát đũa. Giản Phàm xem chừng vẫn chiếu cố hai người anh em đi thẩm vấn, mỗi món ăn để lại một ít, hai người kia không nói nửa câu, cắm mặt vào bát cơm.
“ Chú ý hình tượng chút, có ai ăn tranh của các anh đâu.”
Lương Vũ Vân nói mà hai người kia chẳng để ý vẫn ăn hùng hục, Sử Tĩnh Viện hiểu vấn đề nằm ở đâu:” Không hỏi ra gì à?”
Quách Nguyên gật đầu, có chút rầu rĩ nói:” Tới giờ vẫn không hé răng một lời, năm tiếng rồi không nói một từ, đúng là tà môn, chúng tôi thì nói khô cả họng.”
Từ trong nhà nghi phạm tìm ra hai bộ di động, một cái Pocket PC, một cái bút Vạn bảo long cương, đã xác nhận những thừ này tới từ người bị hại khác nhau, nhưng thẻ tín dụng, laptop, trang sức và đồng hồ đắt tiền không thấy đâu, huống hồ nữ nhân thần bí kia vẫn chưa lộ, nếu người này không lên tiếng, vụ án vẫn bế tắc. Phá án kỳ hạn, chậm một hai ngày còn được, lâu hơn cả đội sẽ bị phê bình.
Hồ Lệ Quân đứng dậy gọi Sử Tĩnh Viện:” Đi thôi, chúng ta gặp người này, Tiểu Ngô, nhà các cô ở xâ về trước đi.”
Lát sau Dương Hồng Hạnh tiễn người đại đội hai đi rồi, không ngồi yên được, cũng cùng Lương Vũ Vân tới phòng thẩm vấn.
Khi Giản Phàm bê khay thức ăn từ bếp ra thì chỉ còn hai người Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên, thấy trên bàn còn lại không ít thức ăn thì tiếc rẻ:” Lãng phí lương thực là tội lớn nhất đấy, mai phải kiến nghị với tổ trưởng giải quyết vấn đề lãng phí này.”
Quách Nguyên không nhìn ra y lại có lúc kéo kiệt như vậy:” Giản Phàm trong mắt cậu chỉ có ăn thôi à?”
“ Bác Giang mà nhìn thấy sẽ đau lòng nửa ngày đấy.” Giản Phàm không thèm giải thích với những kẻ không biết tôn trọng lương thực:
Tiêu Thành Cương vừa nhai vừa nói:” Oa Ca, dễ mà, nuôi mấy con lợn, đến lễ tết còn được cải thiện, tự mình nuôi ăn ngon hơn loại nuôi công nghiệp nhiều. Giống như thịt lợn ở Đệ nhất oa vậy, có đi mới biết ở nhà nhiều thứ hay.”
“ Nuôi lợn trong đội hình cảnh?” Giản Phàm đến nghẹn lời, mà thằng này không giống nói đùa, nhịn cười nói:” Được được, mai anh đề nghị với đội trưởng, Cương Pháo, có tiến bộ, xem ra mày theo Quách Nguyên học được kha khá đấy.”
“ Thằng ngốc, đi.” Quách Nguyên thấy Thành Cương còn cười đắc ý thì bẽ mặt, đá một phát kéo ra ngoài:
Chỉ còn lại một mình Giản Phàm nhà nhã ăn cơm, vụ án đã có manh mối, còn lại là thẩm vấn và bắt giữ, mấy chuyện đó không cần mình lo. Căn xong rửa bát đũa, lại nhớ nghi phạm mang về còn chưa ăn, làm bát cơm lớn với thức ăn, thuận đường đưa tới.
Nhìn quả cửa sổ thấy Sử Tĩnh Viện cúi đầu cầm bút, có điều không ghi chép, Hồ Lệ Quân đập bàn ra uy hổ cái, nghi phạm thì mặt thẫn thờ vô hồn, vẫn đang giằng co. Gian giám sát, Quách Nguyên, Thành Cương, Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh hoặc đứng hoặc ngồi nhu chặt mày nhìn màn hình giám, vẻ sốt ruột hiện rõ ra mặt.
“ Anh định mang cơm cho hắn nữa à, em nhìn chỉ muốn đấm.” Thành Cương xoa tấy nói:
“ Gì thế hả, tội chặt đầu còn không để người ta đói mà, chỉ trộm có chút đồ mà không cho người ta ăn sao? Để tôi đi nói với chị Hồ.” Giản Phàm hừ một tiếng:
“ ra rồi kìa.” Lương Vũ Vân chỉ màn hình nói:” Anh đừng nói, mọi người đang phiền lòng đây.”
Dương Hồng Hạnh không bình phầm gì cả, khẽ cắn môi dưới mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Còn chưa thấy người đã thấy tiếng Hồ Lệ Quân vừa đi vừa lớn tiếng nói:” ... Tôi không tin không làm gì được, đêm nay chúng ta đấu với hắn, luân phiên nhau thẩm vấn mệt mỏi, tới khi hắn mở miệng mới thôi.”
Nữ nhân này tác phong cường hãn quen rồi, trừ đối với Giản Phàm còn nhẹ nhàng một chút, đối với người khác nói chuyện toàn giọng điệu mệnh lệnh, Giản Phàm bê bát đi tới:” Chị Hồ, tôi muốn đưa hắn ít thức ăn, ăn xong các chị hẵng thẩm vấn.”
“ Cậu ...” Hồ Lệ Quân suýt nữa nổi giận, nhưng lòng máy động, tựa phát hiện lục địa mới, đặt hai tấy lên vai y hỏi:” Giản Phàm, cậu từng thẩm vấn đồng Hải Bình đúng không?”
“ Vâng.”
“ Hắn là người thế nào?”
“ Cái này khó nói, tính cách trầm ổn, có vẻ là người thành thật.”
“ Hắn mãi không chịu lên tiếng, cậu nghĩ tâm kết ở đâu?”
“ Thất tình thôi mà.”
Một hỏi một đáp, kết quả là mọi người cười chế nhạo, mỗi Hồ Lệ Quân là tiếp nhận được câu trả lời bất ngờ này, thúc giục: “ Nói tiếp xem.”
“ Chị xem, tôi nói nhưng bọn họ không bao giờ tin, sáng nay tôi đã bảo với đám Quách Nguyên rồi, nghi phạm là nam nhân si tình thất tình, hắn và nữ nhân kia tình cảm từng rất tốt, giờ vừa chia tấy không lâu. Các người đừng chỉ có coi họ là nghi phạm, trong mắt chỉ có vụ án, thành động vật máu lạnh cả rồi ... Nhìn ánh mắt hắn đi, nhìn vẻ mặt hắn đi, người như thế, sống còn không thiết tha, dọa dẫm gì cũng vô ích thôi.”
Giản Phàm càng giải thích mấy người kia càng cười dữ, Hồ Lệ Quân trừng mắt lên khiến đám kia im hết, đi thẳng vào chủ đề:” Giản Phàm, cậu có thể giao lưu với hắn không?”
“ Cái đó không khó,”
“ Tốt lắm.” Hồ Lệ Quân vỗ vai an bài:” Cậu đi đưa cơm cho hắn đi, giao lưu với hắn, hiện giờ hắn mang tâm lý đề phòng cảnh sát quá mạnh, không moi được thông tin. Cậu hiểu hắn như thế, giờ vào đó làm hắn mở miệng, cậu làm được đúng không?”
“ Vâng.” Giản Phàm nhìn nghi phạm, lòng vài phần thương hại, đi bê cơm đi vào:
Quách Nguyên cảm thấy rất không thoải mái, ở đây hắn là người có kinh nghiệm thẩm vấn nhất, đáng lẽ phải do mình chịu trách nhiệm:” Tổ trưởng Hồ, cậu ta chưa bao giờ tham giả thẩm vấn hoàn toàn không hiểu gì, chị dung tung đúng cậu ta quá không? Nhỡ cậu ta nói điều không nên nói, làm lộ tin vụ án thì sao?”
Mấy người kia đều nhìn Hồ Lệ Quân, xem chừng đều chung một cái nhìn về Giản Phàm, Hồ Lệ Quân không bận tâm khoanh tấy trước ngực nhìn chằm chằm vào màn hình:” Không sao, tôi gọi điện nhắc nhở cậu tắ. Tranh thủ nghỉ ngơi đi, quả 0 giờ hôm nay là hết hạn rồi, không chờ được nữa.”
Bên kia chỉ thấy Giản Phàm đi vào phòng thẩm vấn, đặt bát lên bàn, quản tâm nói:” Anh Đổng, ăn cơm đi.”
Người kia không nói, chỉ nhướng mắt lên một cái.
“ Người là sắt, còn cơm là thép, không cứng nổi với nó đi, bọn họ định luân phiên thẩm vấn anh thâu đêm đấy, không ăn sao chịu được. Đã tới nơi này rồi, trừ bản thân ra chẳng ai thương anh đâu.”
Theo chế độ thẩm vấn, ghi hình giám sát là sẽ đưa vào hồ sơ, âm thanh truyền ra vô cùng rõ ràng, mấy người kia thấy Giản Phàm quả nhiên chẳng hiểu cái gì, chưa chi đã để lộ tin, chỉ Hồ Lệ Quân là khẽ nhếch môi, không ai hiểu cô nghĩ cái gì.